Một luồng lực lượng huyền ảo đột nhiên phát ra từ trên xích xương này.
Không biết làm được bằng cách nào, nó thế mà mượn lực lượng một sợi hồn
của Hứa Thanh, hóa thành dẫn dắt để rút ra thần hồn của bản thể Hứa Thanh.
Mà tác dụng của Ngũ hoàng tử là cân bằng và điều khiển.
Trong chớp mắt, trên thân Hứa Thanh xuất hiện bóng chồng, thần hồn của
hắn hiển lộ, hình thành xu thế muốn thoát ly khỏi thân thể.
Nhưng... Ánh mắt của hắn vẫn rất bình tĩnh. Hắn mở ra hai mắt, nhìn Ngũ
hoàng tử.
“Thuật pháp không tệ.”
“Nếu ngươi đã muốn rút ra hồn của ta, như vậy ta cũng thử một chút đi.”
Hứa Thanh nói. Trong vòng xoáy xích xương, hắn chậm rãi nâng tay phải
lên, hơi nhấn một chút về phía mảnh không gian này, miệng khẽ nói.
“Thiên địa giới này, có thể nhìn thành một cái giếng...”
Giọng nói của Hứa Thanh như cách năm tháng, lại như lan tràn dưới nước,
vang vọng trong vùng không gian này.
Mỗi một chữ đều mang đạo ý, sau khi tổ hợp lại với nhau, giống như biến
thành một giọt nước mở ra đạo pháp thần bí, rơi vào trên mặt nước.
Hóa thành âm thanh trong trẻo.
Keng...
Âm thanh này lan tràn, đồng thời từng vòng từng vòng gợn sóng cũng xuất
hiện trong không gian này, khuếch tán ra bốn phía.
Trong lúc bất tri bất giác, nơi đây... Đã biến thành mặt nước.
Mà Ngũ hoàng tử trên mặt nước, thì toàn bộ tám bóng dáng của hắn đều
chấn động, sắc mặt lộ ra vẻ rung động, đáy lòng càng sôi trào đến cực hạn.
Hắn chưa từng gặp thần thông tương tự!
Cho nên cũng chưa từng có loại cảm thụ như thế này, nhưng hắn có thể cảm
giác giờ phút này khí tức xuất hiện tại mảnh không gian này cực kỳ to lớn, thậm
chí cho hắn một loại cảm giác đạo nguyên.
Mà điều khiến trong lòng hắn nổ ran nhất là hắn đã phát hiện ra trong nháy
mắt này, mình mất đi tất cả sức lực di động. Thân thể của hắn không thể động
đậy mảy may, tu vi của hắn dường như cũng ngưng đọng, thuật pháp của hắn,
tất cả của hắn đều bị đứng im.
Biểu cảm rung động trên mặt hắn phảng phất trở thành vĩnh hằng.
Chỉ có suy nghĩ còn có thể chuyển động, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì,
mà ngay sau đó, theo âm thanh của Hứa Thanh truyền đến một lần nữa, một
cảnh khiến hắn càng hoảng sợ đã xuất hiện.
“Trong giếng có vạn vật, bao hàm hết thảy thần thông, hết thảy pháp bảo,
hết thảy hình thái, đều tồn tại bên trong giếng này... Cũng bao gồm ngươi chân
chính.”
Giữa âm thanh vọng lại, gợn sóng trên mặt nước tăng nhiều, trong mắt Ngũ
hoàng tử, hắn trông thấy trong mặt nước dưới chân mình, thình lình xuất hiện
bóng dáng của mình...
Không chỉ có bóng dáng của hắn, còn có hắn tất cả pháp bảo, thậm chí càng
có hỏa diễm đang thiêu đốt trong pháp bảo, đó là thuật pháp của hắn.
Không chỉ có như thế, còn có thuật pháp đa dạng, bao hàm tất cả những gì
hắn tu luyện cả đời.
Thậm chí còn có Thiên đạo của hắn, hết thảy quy tắc, pháp tắc hắn cảm ngộ
được, cho dù là tế đàn và bình tro cốt cũng đều hiển lộ ra trong đó.
Hết thảy bí mật của hắn, tất cả mọi vật của hắn, cho dù thuật hư ảo hay là
vật chân thực đều xuất hiện trong mặt nước này.
Một cảnh này khiến nội tâm Ngũ hoàng tử triệt triệt để để nổ vang. Hắn lập
tức đã đoán ra được... Một khi mình trong mặt nước nhận tổn thương gì, tất
nhiên sẽ tác dụng trên bản thể của mình.
Dự cảm này khiến hắn ý đồ đi giãy dụa, nhưng giờ khắc này, tất cả cử động
của hắn đều không có chút tác dụng nào.
Mình trong mặt nước càng ngày càng rõ ràng.
Cùng lúc đó, trận chiến này giữa hắn và Hứa Thanh nhìn như đang ở trong
không gian đơn độc, nhưng trên thực tế vẫn phát sinh trong hoàng cung như cũ,
chỉ là dưới sự can thiệp của trận pháp Hoàng cung, mà bị tách ra.
Cho nên, chuyện hai người xuất thủ, trong nhận thức của tất cả mọi người ở
hoàng cung, là có thể nhìn thấy hoàn chỉnh.
Bọn họ trông thấy thi hỏa quỷ dị của Ngũ hoàng tử, cũng nhìn thấy xích sắt
kỳ dị biến thành từ bình tro cốt, càng nhìn thấy một màn Ngũ hoàng tử ý đồ rút
ra hồn của Hứa Thanh.
Giống như vậy, bọn họ cũng nhìn thấy Hứa Thanh ra tay.
Trận luận đạo ngày đó, Hứa Thanh dù cũng ra tay, nhưng chỉ hiện ra hình
thái thần linh mà thôi. Thế là hôm nay, thuật pháp mà hình thái thần linh của
hắn bày ra khiến đáy lòng rất nhiều người nổi lên gợn sóng.
Ba ngọn núi giáng lâm chỉ là một trong số những gợn sóng.
Dù sao ngày ấy khi Hứa Thanh ra tay với tiểu hồ điệp, rất nhiều người có
thể cảm nhận được.
Mà thứ chân chính khiến lòng bọn họ nổi sóng lớn là thuật pháp xuất hiện
giờ phút này.
Thuật này, chưa ai từng thấy!
Mười ba vị Thiên Vương cũng đều chấn động, Nhân Hoàng hơi thò người
ra, trong mắt lộ ra một vệt sáng kì dị.
Dưới sự chú ý của đám người này, trong không gian, âm thanh bình tĩnh của
Hứa Thanh vang vọng.
“Hắn, chính là ngươi.”
Khoảnh khắc bốn chữ này truyền ra, đầu óc Ngũ hoàng tử ong ong. Thế giới
trước mắt thoáng chốc bắt đầu mơ hồ, mơ hồ như có dòng nước chảy che đậy
toàn bộ.
Mà trong sự mơ hồ này, chính mình mà hắn nhìn thấy trong mắt không nhúc
nhích, bên cạnh chưa từng xuất hiện thuật pháp, quy tắc cùng pháp bảo như
trước đó đã thấy.
Phát hiện này khiến đáy lòng hắn lại chấn động, hắn lập tức nhận thức
được... Người mình nhìn thấy đã không phải chính mình trong mặt nước.
Đó là bản thể bên ngoài mặt nước.
Ý thức của hắn, trong lúc bất tri bất giác, đã không ở trong thân thể bên
ngoài mặt nước bên, mà là... Dung nhập vào bóng dáng bên trong mặt nước.
Không cách nào chống cự, không cách nào ngăn cản!
Nhận tri này khiến trong lòng Ngũ hoàng tử dấy lên vô vàn suy nghĩ. Hắn
không cam lòng, nhưng lại không có bất cứ biện phán hóa giải nào. Hắn muốn
giãy dụa, nhưng lại không có chút ý nghĩa nào.
Cho đến khi, hắn trông thấy một bàn tay.
Tay Hứa Thanh nâng lên, nhẹ nhàng vớt lên mặt nước.
Động tác vô cùng đơn giản này ẩn chứa vô hạn đạo pháp, mà nó không có
bất cứ khí tức thuật pháp khói lửa nào, cũng cho người một loại cảm giác phong
khinh vân đạm.