trong dãy núi này, bay tới bầu trời, muốn ngăn cản hai người Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhướng mày, vừa muốn mở miệng, Đội trưởng bên cạnh hắn
bỗng nhiên trừng mắt, hét lớn một tiếng về phía sương máu bay đến.
“Lớn mật, đây là đại sư huynh của chủ nhân Thánh Lan đại vực Nhân tộc,
Đại Huyền Thiên của Viêm Nguyệt tôn quý, Thiên Hầu hiện thế Hứa Thanh và
bản thân hắn, các ngươi còn không lui xuống!”
Hai chữ cuối cùng như sấm sét nổ tung, ầm vang bát phương, mà âm thanh
ngạo nghễ vô cùng, lời nói càng không cần nghĩ ngợi, rất là thuần thục, hiển
nhiên đội trường đã từng diễn luyện những lời này trong lòng rồi.
Một đường này, e là hắn chỉ chờ thời khắc nói ra.
Trong chớp mắt, sương máu xông đến kia bỗng nhiên dừng lại.
Đội trưởng hừ lạnh, tiếp tục bay đi, Hứa Thanh không nói chuyện, tốc độ
không giảm. Trong chốc lát, hai người đã bay qua dãy núi, dần dần đi xa.
Cho đến khi bọn họ rời đi, mảnh sương máu kia co lại, hóa thành một ông
lão tóc đỏ mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, nghi ngờ, chần chờ nhìn về phía chân
trời.
Cuối cùng, hắn vẫn không dám tiếp tục đi ngăn cản.
Trên thực tế là... Thân phận trong lời nói của Nhị Ngưu, hiển hách đến cực
hạn!
Nhất là Xích Vân lão tổ này cũng không phải người bế quan lâu dài, tự
nhiên cũng biết được chuyện bên ngoài. Hắn nghe nói mấy năm trước Thánh
Lan đại vực có Vực chủ, cũng nghe nói đối phương được phong làm Thiên Hầu.
Đồng thời... Sau khi Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc chiêu cáo Vọng Cổ, hắn
đương nhiên đã nghe nói chuyện kinh thế hãi tục bậc này, rằng Nhân tộc có
người biến thành Đại Huyền Thiên. Mà tên của người sở hữu tất cả vinh quang
ấy, chính là Hứa Thanh.
“Hứa Thanh...”
Xích Vân lão tổ im lặng, mặc kệ đối phương là thật hay giả, hắn cũng không
muốn ngoi đầu lên.
Dù sao, giả không có ích gì đối với hắn, thật thì mình ắt phải chịu đau khổ,
vì chút mặt mũi, đi làm chuyện trái phải đều khó chịu như thế, hắn cảm thấy
không đáng.
Huống hồ, đối phương chỉ là lao vùn vụt qua mà không chào hỏi thôi.
“Không phải chỉ là bay qua thôi sao, lại không phải chuyện lớn gì.”
Xích Vân tằng hắng một tiếng, hóa thành sương máu, nhanh chóng trở về
bên trong dãy núi.
Cứ như vậy, hai người Hứa Thanh lại bay mấy ngày ở biên giới vòng ngoài
Hoàng Đô đại vực Nhân tộc, đáy lòng hai người cuối cùng cũng yên tâm.
Một mặt là đến nơi này, cảm giác an toàn vẫn phải có, một mặt khác, dựa
theo kinh nghi của bọn họ trước đó, nếu đối phương thật sự muốn gây khó dễ,
không có khả năng những ngày này đều không xuất hiện.
Cho nên trên cơ bản có thể khẳng định, nguy cơ đã qua rồi.
Đồng thời, sau khi trải qua những lộ trình đó, giờ phút này bọn họ cũng
trông thấy mục đích.
Đó là một Truyền Tống trận khổng lồ lại cổ xưa.
Trận này, là con đường tiến về vòng trong của Hoàng Đô đại vực.
Mà nơi chiến lược như vậy, đương nhiên quân đội hùng hậu trấn giữ lâu dài,
quân sĩ bảo hộ Truyền Tống trận này bây giờ ước chừng có hơn trăm vạn, càng
có Thiên Hầu tu vi Quy Hư tọa trấn nơi đây.
Cho nên gần như trong nháy mắt Hứa Thanh cùng Đội trưởng bay tới, từng
đợt binh sát dâng lên từ bát phương, vị Thiên Hầu đóng giữ nơi đây cũng bay ra
với nét mặt nghiêm nghị, đứng giữa không trung.
Ánh mắt hắn sáng ngời, nhưng khoảnh khắc thấy rõ người tới, nét mặt hắn
lập tức thay đổi, tâm thần càng nổi sóng cuồn cuộn.
“Hứa Thanh!”
Vị Thiên Hầu này, từng ngồi cùng điện với Hứa Thanh trong cung của Nhân
Hoàng, quen biết Hứa Thanh, đồng thời cũng nghe nói về chuyện Đại Huyền
Thiên. Cho dù đã nhiều ngày trôi qua, tâm thần hắn cũng vẫn rung động mãnh
liệt.
Thực sự là tôn sư Đại Huyền Thiên, hiển hách đến cực hạn, người thường
tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là vinh quang tối cao của Viêm Nguyệt, vô số tộc đàn trông thấy
đều phải quỳ lạy.
Mà điều quan trọng nhất là trận chiến giữa Nhân tộc và tộc đàn phụ thuộc
Viêm Nguyệt, bởi vì một câu của đối phương mà kết thúc.
Loại khí thế này, địa vị như vậy, thân phận như vậy, phóng mắt nhìn khắp cả
Nhân bây giờ tộc, chính là ngôi sao rực rỡ đáng chú ý duy nhất!
Mà đối phương vốn là Vực chủ của một vực!
Còn về tu vi, tuy chỉ là Quy Hư, nhưng hắn đã nghe nói về trận chiến đấu
giữa đối phương và thiên kiêu đệ nhất Viêm Nguyệt, người có thể chiến cả với
Uẩn Thần - Viêm Huyền Tử.
Nghiền ép toàn thắng!
Hết thảy chuyện này, khiến cho vị Thiên Hầu còn đang rung động tâm thần
này, nét mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, bày ra thái độ ngay ngắn, ôm quyền
cúi đầu.
“Bái kiến Hứa Thiên Hầu!”
Trên bầu trời, bóng dáng Hứa Thanh và Đội trưởng nháy mắt tới gần, sừng
sững trên không. Sự xuất hiện của bọn họ cùng lời nói của vị Thiên Hầu kia,
cũng lập tức dẫn đến sự chú ý của trăm vạn tu sĩ Nhân tộc bốn phương.
Dù không phải tất cả mọi người đều biết đến Hứa Thanh, nhưng ba chữ Hứa
Thiên Hầu này vẫn khiến một vài tu sĩ Nhân tộc, nghĩ đến điều gì, ai nấy lập tức
thay đổi nét mặt, lộ ra vẻ kích động và sùng bái.
Câu chuyện của Hứa Thanh, những ngày gần đây, bọn họ đã nghe nói rất rất
nhiều. Có thể nói trong khoảng thời gian này, đề tài toàn bộ đại lục Vọng Cổ
thảo luận nhiều nhất, chính là Hứa Thanh!
“Thì ra là Vương Thiên Hầu.”
Hứa Thanh quét mắt qua, rơi vào trên người vị Thiên Hầu kia, mỉm cười.
“Ta muốn tiến về Hoàng Đô, dùng Truyền Tống trận này một chút.”
Vương Thiên Hầu nghe vậy, lập tức gật đầu.
“Hứa Thiên Hầu trở về, đây là đại sự hàng đầu của Nhân tộc, tất cả Truyền
Tống trận đều dốc sức mở ra vì Hứa Thiên Hầu!”
Nói xong, hắn lập tức sắp xếp xong xuôi, cũng đích thân đi cùng, tư thế kia
như thể là gặp Thiên Vương. Thậm chí đối với Nhị Ngưu bên cạnh Hứa Thanh,
hắn cũng vô cùng khách khí. Nhị Ngưu rất dễ chịu.
Mà không lâu sau đó, dưới sự đồng hành của vị Vương Thiên Hầu, trong lúc
vô số tu sĩ Nhân tộc xung quanh kích động, theo bản năng nhìn lén Hứa Thanh,
trận pháp truyền tống mở ra.