đều sẽ nhô ra bên ngoài.
Những con ưng trong vỏ sò này, lông tóc đỏ đậm, hai mắt khép kín, phảng
phất đang ngủ say, toàn thân trên dưới tràn ra khí tức quỷ dị, khiến người nhìn
thấy từ xa, sẽ dâng lên sự bất an từ sâu trong linh hồn,.
Vì chúng giống như từng vị thần đang uẩn dưỡng.
Ngóng nhìn hết thảy, Hứa Thanh lại lý giải Thần vực nhiều hơn mấy phần.
Những ngày gần đây, hắn và Đội trưởng xuyên qua trong Thần vực này,
nhìn thấy nhận thấy rất nhiều thứ vượt qua phạm trù nhận biết. Đại đa số sự vật
nơi này đều không phù hợp logic cơ bản.
Cho dù là cá lớn bơi lộ trong hư vô với sợi râu rủ xuống giữa không trung,
hay là con mắt Phá Diệt mở ra giữa lúc hành tinh rung động, lại hoặc là những
con nhện coi nhẹ thuật pháp kia.
Không vật nào không lộ ra sự quỷ dị.
“Nhìn thấy chứ, Tiểu A Thanh, những vỏ sò này chính là đồ tốt đó!”
Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, ngóng nhìn những vỏ sò kia, hai mắt
sáng lên, hưng phấn mở miệng.
“Ngươi cẩn thận nhìn đi, thật ra bên trong những vỏ sò kia tồn tại từng viên
thịt, ta nói với ngươi, những viên thịt này mọc ra thần châu!”
“Loại hạt châu này không có tác dụng gì đối với người khác, nhưng đối với
chúng ta, đồ chơi này về sau có thể biến thành nền tảng quan trọng để chèo
chống đại sự lần này!”
“Mặt khác, ngươi cũng biết con người ta vốn lương thiện, không nhìn nổi
người khác có chút đau khổ nào. Ngươi thấy những vỏ sò này mỗi lần khép lại,
dường như cũng có vẻ rất đau đớn, rất rõ ràng là bị những hạt châu kia làm
cộm!”
Đội trưởng liếm môi, nhìn chằm chằm những hạt châu kia, mở miệng với
Hứa Thanh.
“Ai, chúng ta làm điểm chuyện tốt, đi giúp bọn chúng, lấy xuống những hạt
châu này, để bọn chúng thoải mái một chút.”
Hứa Thanh im lặng, nhìn những vỏ sò kia, lại nhìn mảnh biển màu đỏ này,
cảm giác trong đó tràn ra sự kinh khủng, càng có cảm giác nguy cơ sinh tử bốc
lên trong lòng.
Hắn rõ ràng, mảnh biển màu máu này nhất định ẩn giấu hung hiểm trí mạng.
Còn về lời nói của Đội trưởng, hắn trực tiếp bỏ qua. Tuân theo suy nghĩ
tuyệt không tham dự vào, Hứa Thanh lóe người, muốn lùi lại rời đi.
Đội trưởng mắt thấy Hứa Thanh muốn đi, lập tức nóng vội, tranh thủ thời
gian mở miệng.
“Tiểu sư đệ ngươi đừng đi, ta có biện pháp thu hoạch hạt châu một cách an
toàn. Ngươi xem, ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Nói rồi, Đội trưởng nhanh chóng lấy ra một sợi dây thừng.
“Ta buộc chặt một đầu của dây thừng này vào mình, ngươi cầm đầu kia, rồi
ngươi tìm vỏ sò mở miệng, ném ta vào là được. Chờ ta đào hạt châu ở bên trong
xong, ta gửi tín hiệu cho ngươi, ngươi lại kéo ta ra ngoài.”
“Với tốc độ của ta, tăng thêm sự tương trợ của ngươi nữa, vạn vô nhất thất!”
Hứa Thanh chần chờ, nhìn dây thừng, trông hơi quen mắt.
Đó là một sợi dây da, mà cẩn thận nhìn hoa văn phía trên. Nhận ra nó, Hứa
Thanh thở dài dưới đáy lòng.
“Nhận ra rồi à? Ha ha, tiểu sư đệ ngươi thấy cố gắng của ta chứ, giúp ta một
chút nha.”
Đội trưởng mở miệng cười.
Đây là da của Đội trưởng.
Giống như lúc ban đầu ở Tế Nguyệt đại vực, hiển nhiên Đội trưởng lại lột
xuống da của mình, chế tác thành dây thừng.
Loại trình độ dụng tâm này khiến cho Hứa Thanh thực sự không tiện cự
tuyệt, thế là thâm ý sâu sắc nhìn Đội trưởng một chút, nhẹ gật đầu.
Mắt thấy Hứa Thanh đồng ý, Đội trưởng phấn chấn, thế là tiến lên bàn bạc
chi tiết với Hứa Thanh. Hứa Thanh cũng suy tư rất toàn diện, sửa đổi kế hoạch
tiếp theo, lúc này mới cắn chặt răng, mang theo dây thừng, cùng Đội trưởng xé
gió mà đi từ giữa không trung.
Xuất hiện trên mảnh biển lớn màu đỏ ngòm kia.
Rất nhanh, hắn tìm được một cái vỏ sò vừa mới mở miệng. Gần như trong
nháy mắt chim ưng khổng lồ thò người ra từ đó, Đội trưởng đã đeo lên bao tay
đặc thù, gầm nhẹ một tiếng.
“Chính là con đó!”
Hứa Thanh không chần chờ, hung hăng hất lên dây thừng trong tay.
Lập tức Đội trưởng buộc đầu dây bên kia, bùng nổ tốc độ, cả người hóa
thành một dải trường hồng màu lam, lấy tốc độ vô cùng kinh người, phá vỡ hư
vô, trực tiếp vọt vào theo cái miệng mở ra của vỏ sò.
Có lẽ là lần này Đội trưởng chuẩn bị thật sự đầy đủ, cũng có lẽ vì hiệu quả
ẩn nấp kinh người của Vô Tự Thiên Thư, cho nên Đội trưởng có kích cỡ tương
đương một con muỗi bay qua từ trước mặt chim ưng khổng lồ, không dẫn đến
sự chú ý của chim ưng khổng lồ.
Hắn thuận lợi tiến vào bên trong vỏ sò. Lúc rơi lên thịt bên trong, ánh sáng
xanh lam lóng lánh trong mắt Đội trưởng, hắn không chần chờ chút nào, mang
găng tay, quệt lên thịt nó.
Bao tay này rất kỳ dị, đụng chạm thịt bên trong vỏ sò, thịt kia lại nhúc nhích
tách ra, lộ ra hạt châu trong thịt.
Đội trưởng kích động, một tay ôm lấy hạt châu không chênh lệch bao nhiêu
với thân thể của hắn, rồi thân thể bỗng nhiên rút lui ra ngoài.
Hứa Thanh cũng dốc hết sức kéo dây thừng trong tay vào thời điểm này.
Dưới sự tương trợ của hắn, tốc độ của Đội trưởng càng nhanh, trong khoảnh
khắc đã vọt ra từ bên trong vỏ sò.
Lúc trở về bên cạnh Hứa Thanh, Đội trưởng cười to.
“Thế nào Tiểu A Thanh, ta đã nói vạn vô nhất thất rồi mà.”
Hứa Thanh hoài nghi. Nhìn như thế, chuyện này dường như quả thật như
Đội trưởng nói, không có nguy hiểm gì, nhưng thói quen từ trước đến nay làm
Hứa Thanh vẫn cảnh giác như cũ.
Đội trưởng lắc đầu, rất cảm thán.
“Ngươi phải tin tưởng ta, tiểu sư đệ, đến, chúng ta tiếp tục đi.”
Nói rồi, Đội trưởng chỉ vào một vỏ sò sắp mở miệng khác cách đó không xa.
Cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ của Hứa Thanh, thời gian trôi qua, một nén
hương sau, số lượng Đội trưởng lấy ra hạt châu đã đạt tới hơn mười.
Nhiều lần đều thành công, không có một lần thất bại, thậm chí có một lần
đội trường cầm hai hạt châu từ trong một vỏ sò, cũng an toàn trở về.
“Ta hơi mệt mỏi, Tiểu A Thanh, tới tới tới, ngươi đi thử xem sao.”