đó, giờ phút này còn mở miệng mỉa mai.
Giữa lúc nói, huyết kỳ trong tay nàng nổ vang, huyết vụ kèm vô số hồn
trong đó cùng nhau bay ra, đi thẳng đến chỗ thanh niên họ Phong.
Thanh niên họ Phong nghe vậy, trong mắt giấu tia sắc lạnh, nhưng lại nhịn
xuống. Hắn nâng tay bắt, lập tức lan tràn huyết vụ và hồn vọt tới ra toàn thân,
rồi triển khai thuật pháp, thân thể hắn chấn động, rồi hòa tan tất cả huyết vụ
cùng hồn vào trong thân thể.
Một khắc sau, đôi cánh sau lưng hắn biến mất, con mắt thứ ba giữa mi tâm
cũng biến mất, thoạt nhìn cả người đã không có đặc trưng của tộc Ma Vũ,
ngược lại thân thể ngọ nguậy, trên cổ mọc ra cái đầu thứ hai.
Tộc Liêu Huyền, cũng có hai đầu.
Làm xong những việc này, thanh niên họ Phong này thở sâu, lại lần nữa
phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào trên tường đất, sự tan rã vốn hơi ngưng trệ
nơi đó tức khắc tăng mạnh.
Chỉ trong mười mấy nhịp thở, một con đường rộng gần một trượng lộ ra.
Lan Dao thấy thế, nét mặt cuối cùng cũng có vẻ kích động, thanh niên họ
Phong càng như vậy, thân thể hai người lóe lên, đang muốn phóng đi, nhưng
vào lúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Một luồng thi khí nồng đậm, thình lình cuốn mạnh đến từ trong con đường
bị phá tan, phun trào ra bên ngoài, đồng thời còn có hai bóng dáng xé gió lao ra
từ bên trong.
Đôi mắt thanh niên họ Phong sáng lên, hắn chỉ dừng lại mà vẫn chưa lui ra
sau.
Nhưng Lan Dao thì nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, triển khai phòng hộ.
Trong chớp mắt tiếp theo, tiếng nổ vang vọng, cả người Lan Dao lui lại, hai
bóng dáng như thi hài lại như con rối xuất hiện trước mặt nàng.
Hai bóng dáng này đều có hai đầu, chỗ có mắt tràn ra ánh sáng khát máu,
mở ra cái miệng lớn tràn đầy răng nanh, toàn thân trên dưới tràn ra uy áp kinh
khủng.
Giờ phút này sau khi xuất thủ với Lan Dao, một con rối trong đó lại thay đổi
phương hướng, đi thẳng đến Hứa Thanh.
Trong chốc lát, nó đã chiến đấu cùng Hứa Thanh. Đáy lòng Hứa Thanh trầm
xuống, hắn cảm nhận được con rối này lực lớn vô cùng, toàn thân càng kiên cố
đáng kinh ngạc, thần thông rơi vào trên thân nó, thế mà cũng tồn tại kháng tính.
Có thể thấy được sự phi phàm của con rối này.
Nhưng sau khi giao chiến, Hứa Thanh quét mắt nhìn con đường mở ra kia,
đáy lòng bỗng nhiên truyền ra một tâm niệm cho đám quỷ ngô xung quanh.
Tâm niệm này không phải thần niệm, được Hứa Thanh lan ra thông qua
dòng nước màu tím, người ngoài rất khó phát hiện ra.
Thế là trong khoảnh khắc, quỷ ngô từ xung quanh hội tụ lại chỗ Hứa Thanh,
từng con không sợ sinh tử phát động công kích con rối kia, càng có một số con
trực tiếp lựa chọn tự bạo.
Mà bên phía Lan Dao, đáy lòng nàng cũng cuộn trào, con rối giao đấu với
nàng cũng rất khó chơi.
Trong thời gian ngắn, Hứa Thanh và Lan Dao lại dường như đều bị cuốn
lấy.
Còn thanh niên họ Phong, hai con rối này lại làm như không thấy.
Một cảnh này, làm sắc mặt Lan Dao lập tức âm trầm, Nàng vừa huyễn hóa
khổng tước tám màu xuất thủ, vừa chợt nhìn về phía thanh niên họ Phong.
“Phong Lâm Đào, ngươi có ý gì, trước khi xuất phát, phu quân ta đã biết
được hành tung và mục đích chuyến này của ta rồi!”
Đôi mắt thanh niên họ Phong lóe lên, hắn có lòng muốn lập tức rời đi,
nhưng hiển nhiên có điều lo lắng, cuối cùng giải thích một chút.
“Lan đạo hữu chớ nên hiểu lầm, bây giờ ta có huyết mạch Liêu Huyền hoàn
toàn, mà nơi này là nơi ta tiên tổ bố trí, đương nhiên sẽ không sinh ra nguy hại
quá lớn đối với ta.”
“Mà hai bộ thi hài này, cho dù Lan đạo hữu tin hay không, trước đó Phong
mỗ quả thật không biết, nhưng giờ phút này nhìn lại, chắc là đồng tộc tiên tổ
nhà ta luyện hóa năm đó, dùng để trấn thủ nơi đây.”
“Nếu hôm nay không có người ngoài, có lẽ cũng sẽ không dẫn động bọn
chúng, tuy quả thật là Phong mỗ sơ sẩy, nhưng Lan đạo hữu đừng vội, ta đi vào
lấy ra Liêu Huyền Thánh dịch, đương nhiên cũng sẽ phân phối cho ngươi dựa
theo ước định.”
Nói xong, cả người thanh niên họ Phong này lóe lên, phóng thẳng con
đường đã không còn trở ngại.
Thế nhưng dao động nơi này rất lớn, mà Lan Dao cũng đang giao chiến,
trước đó trọng điểm của thanh niên họ Phong là Lan Dao, cho nên chưa từng
chú ý tới từ trong máu thịt của một con quỷ ngô tự bạo có một cái bóng, không
có bất cứ vết tích nào, cũng không có chút khí tức nào trên mặt đất, tiến vào
trong con đường rộng mở kia...
Mắt thấy thanh niên họ Phong rời đi, sắc mặt Lan Dao lại càng khó coi hơn.
Giờ phút này vì nàng ra tay, tiếng nổ vang vọng, nhưng con rối trước mặt nàng
dốc hết sức ngăn cản, khiến nàng không cách nào hất ra trong thời gian ngắn.
Thế là, trong mắt nàng này lóe lên sát khí, rồi nàng lại nâng tay, lấy ra một
hạt châu bảy màu, sau khi nuốt chửng, tu vi toàn thân nàng ầm ầm bùng nổ,
đỉnh đầu mơ hồ xuất hiện một cái bóng mờ.
Cái bóng kia mơ hồ, không nhìn rõ, nhưng lực lượng tu vi tràn ra lại vô
cùng kinh người, sau đó Lan Dao bổ một nhát, phóng đi về phía con rối.
Mặc cho con rối kia né tránh thế nào, cũng đều không thể tránh đi. Sau
khoảnh khắc đụng chạm, theo một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, con
rối phi phàm này lại trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy.
Mà cái bóng mờ kia cũng tan rã.
Sắc mặt Lan Dao hơi tái nhợt, nhưng nàng lại không chút chần chờ, không
nhìn Hứa Thanh đến một lần, thân thể lóe lên, phóng tới con đường kia.
Hứa Thanh nhìn thấy hết thảy, kinh hãi vì bí pháp của đối phương, ánh mắt
chớp động, nhưng ngay sau đó, hắn đã bình tĩnh trở lại, ung dung giao đấu cùng
con rối thi hài trước mặt, không triển khai bất cứ đòn sát thủ nào.
Cho đến hơn mười nhịp thở sau, trong lối đi kia, đột nhiên truyền đến một
tiếng rít, giây tiếp theo, bóng dáng Lan Dao và thanh niên họ Phong, lại xông ra
từ bên trong.