Thanh niên họ Phong lại lần nữa phun ra máu tươi, thân thể bỗng nhiên bay
ngược ra sau.
“Vừa mới nuốt vào, còn không dễ khống chế lắm, khó mà phát huy.” Đội
trưởng ho khan một tiếng, mở miệng cười.
Dáng vẻ bày ra kia, đến ngươi cũng không biết là thật hay giả.
Cùng lúc đó, Lan Dao và Nguyệt Đông, tuy bị trước đó hành động của Nhị
Ngưu rung động, nhưng dù sao các nàng cũng không phải hạng người tầm
thường. Giờ phút này, các nàng đè xuống nỗi kinh hãi trong lòng, mắt thấy cơ
hội hiếm có này, sát ý lập tức dấy lên, ai nấy đều xông ra.
Chuyện với thanh niên họ Phong đã đến loại mức độ này, thì cho dù thế nào,
hai người các nàng đều nhất định phải hoàn toàn đánh giết hắn.
Giờ phút này, khổng tước tám màu được làn gió tám màu lượn quanh, hội tụ
cơn mưa tám màu, lại dâng lên mây tám màu, xông thẳng đến thanh niên họ
Phong.
Mà trường thương hàn băng đến từ Nguyệt Đông cũng như vậy, thế như chẻ
tre, cuốn lên gió bão băng sương kinh khủng kinh người, đánh đến.
Đối mặt loại xuất thủ này, nguy cơ sinh tử bùng nổ toàn thân thanh niên họ
Phong, làm tâm thần hỗn loạn sụp đổ vì bị Đội trưởng ảnh hưởng, tức khắc
miễn cưỡng hội tụ một lần nữa.
Theo tâm thần tỉnh táo, hắn cũng không thể không đè xuống tất cả tạp niệm
trong lòng, cho dù có điên cuồng, có uất ức hơn nữa, nhưng bây giờ hắn không
thể bị cảm xúc ảnh hưởng.
Đây là nguy cơ sinh tử, mà so sánh với sinh tử, vật ngoài thân... Chỉ có thể
để sang một bên trước!
Nếu đổi lại là người bên ngoài, cho dù ý thức được cần phải làm như thế,
nhưng chân chính áp dụng lại rất khó, dù sao mất đi quá nhiều, mà loại vật như
cảm xúc này khó khăn khống chế nhất.
Nhưng hắn đa nghi trời sinh, làm việc cẩn thận, tâm trí càng không tầm
thường, lại làm được trong chớp mắt ngắn ngủi này.
Trong mắt hắn một lần nữa dâng lên vẻ âm lãnh, hắn không chút do dự nâng
tay bấm quyết, lập tức trong ba tòa đại thế giới hư ảo bị phong ấn của hắn, có
một tòa lại càng mờ đi, trong chốc lát đã đổ sụp.
Theo đại thế giới đổ sụp, một luồng sức mạnh kinh khủng bị phóng thích
theo đó, bỗng nhiên điên cuồng cuốn ra xung quanh.
Hắn bất ngờ lựa chọn, tự bạo một tòa đại thế giới bị phong ấn!
Cái giá trả ra này có thể nói là vô cùng to lớn, bởi vì ở trong trạng thái bị
phong ấn, uy lực tự bạo cũng không thể đạt tới mười phần mười, có thể được
một nửa cũng không tệ rồi.
Mà phong ấn tồn tại, khiến cho sức mạnh tự bạo này không cách nào tăng
cường cho bản thân, chỉ có thể sử dụng như pháp bảo một lần.
Mặt khác bản thân việc tự bạo khiến cho thế giới của hắn giảm bớt một tòa,
tu vi chân thực rớt xuống, muốn tu luyện lại từ đầu thì độ khó lớn hơn trước đó
quá nhiều.
Thậm chí có khả năng nhất định, sẽ không thể nghịch chuyển.
Cho nên loại quả quyết này, loại lựa chọn này, có thể nói là tàn nhẫn.
Chí ít Lan Dao và Nguyệt Đông, cho dù dưới nguy cơ sinh tử, cũng rất khó
làm được cương quyết như thanh niên họ Phong này, không cần nghĩ ngợi đã
lập tức triển khai.
Mà uy lực tự bạo, dù đang bị phong ấn nên không cách nào tràn ra quá
nhiều, nhưng vì triển khai trong một lần, vẫn cuồng bạo đến đáng sợ như cũ, đó
dù sao cũng là một tòa đại thế giới.
Giờ phút này trong tiếng nổ vang, hư vô cuốn lên hình thành cơn sóng mãnh
liệt, quét ngang bát phương.
Lan Dao và Nguyệt Đông đứng mũi chịu sào, đương nhiên sẽ không miễn
cưỡng đi liều mạng, lựa chọn tránh đi phong mang trong chớp mắt này.
Còn Hứa Thanh và Đội trưởng... Trước đó sau khi xuất thủ, bọn họ đã
không tiếp tục nữa.
Thanh niên họ Phong cũng quả quyết từ bỏ việc xông thẳng đến hai người
Hứa Thanh, cơ hội sống còn hắn tự bạo một tòa đại thế giới bị phong ấn để đổi
lấy, phải dùng cho sinh tồn.
Cho nên trong chớp mắt, bóng dáng hắn lao thẳng đến phương hướng cửa
lối đi, đấm một quyền về vách ngăn Nguyệt Đông bố trí lúc nàng đến.
Hắn muốn rời khỏi nơi này!
Đồng thời, vẻ âm lãnh trong mắt càng mãnh liệt, dù hắn dự định rời đi,
nhưng lại không hề hoàn toàn từ bỏ chuyến này, hắn chuẩn bị sau thoát đi, lại
thả ra con chuột màu vàng kia!
Từ đó khiến trong này lâm vào thế cục hỗn loạn, chỉ có như vậy, hắn mới có
thể đục nước béo cò, mới có một chút khả năng phản kích trong bước đường
cùng, xoay chuyển càn khôn.
Cũng chỉ có như vậy, mới đáng giá để hắn tự bạo một tòa đại thế giới.
Mà giờ khắc này, bốn người khác, tâm trí mỗi một người đều không đơn
giản. Hứa Thanh và Nhị Ngưu đương nhiên không cần phải nói, Lan Dao bị
thanh niên họ Phong âm thầm nhằm vào, đến nay vẫn không rơi vào thế yếu,
đương nhiên cũng có thể nhìn ra trí thông minh của nàng.
Nguyệt Đông dù không có biểu hiện gì, nhưng người bảo hổ lột da, đương
nhiên cũng có tài năng phi phàm.
Cho nên gần như ngay khi thanh niên họ Phong tự bạo đại thế giới, đánh
vào vách ngăn ở cửa lối đi, bọn họ đã lập tức đoán được tâm tư của đối phương.
Trong chớp mắt, dây đằng trên đỉnh đầu Đội trưởng rót gào, miệng hắn
truyền ra rống to.
“Mọi người cùng nhau xông lên, chơi chết hắn, nếu không chuột vừa xuất
hiện, chúng ta đều phải chịu đau khổ lớn!”
Giữa lúc nói, Đội trưởng ra vẻ bất chấp, xông về phía trước, Lan Dao và
Nguyệt Đông tụt lùi về sau, cũng cắn chặt răng, bỗng nhiên xông lên.
Bọn họ nhìn như đều xông thẳng hướng thanh niên họ Phong, nhưng giây
tiếp theo, trong bốn người có ba vị, hành động hơi sai lệch…
Chỉ có một mình Nguyệt Đông, chân chính tới gần thanh niên họ Phong
đang đánh từng quyền lên vách ngăn.
Hứa Thanh dừng lại giữa không trung, mà Lan Dao, sau khi bày ra xung
kích, lại rút lui đi thẳng đến hồ Liêu Huyền.
Nàng bỗng nhiên vung tay hướng về Liêu Huyền dịch và quả trứng màu
vàng trong ao nước, muốn thu sạch lấy.
Nguyệt Đông xuất thủ với thanh niên họ Phong, nét mặt không bất ngờ chút
nào, như thể đã sớm biết rồi.
Nhưng thứ cùng hành động giống như Lan Dao còn có dây đằng của Đội
trưởng.