Hai tầng lực lượng chồng lên nhau đến từ thân xác và linh hồn, khiến cho
thanh niên họ Phong kia, trong thời gian ngắn cũng đều hơi chật vật, nhưng hắn
xuất thân từ Thánh địa, có rất nhiều thủ đoạn, một đòn trí mạng đối với người
bên ngoài như thế, với hắn, còn chưa đủ để giết chết.
Giờ phút này hắn vừa muốn phản kích, nhưng sát chiêu của Hứa Thanh và
Đội trưởng, há lại có thể chỉ chút này.
Ngay sau đó, bóng dáng Hứa Thanh đã bỗng nhiên tới gần, toàn thân lấp
lánh ánh sáng, một luồng uy thế kinh khủng dâng lên trên người hắn, tay phải
hắn nắm tay, một quyền rơi xuống.
Một quyền này, vỡ vụn hư vô, xuyên thủng đất trời, đắp nặn thân bất tử, làm
ý bất diệt, càng bá đạo phi phàm, vượt mức bình thường.
Đúng là Bất Diệt Đế quyền của Viêm Huyền Tử.
Nếu Viêm Huyền Tử ở đây, trông thấy một màn này, nhất định sẽ rất kinh
hãi.
Ngày đó trong trận chiến cùng Viêm Huyền Tử, Hứa Thanh đã rất để ý thần
thông này. Lúc chiến đấu, hắn đã mô phỏng trong lòng, sau trận chiến lại cảm
ngộ suốt một đường, giờ phút này cuối cùng đã triển khai được nó, khí thế rộng
lớn.
Dưới một quyền này, nét mặt thanh niên họ Phong lại lần nữa thay đổi,
nhưng sát chiêu của Hứa Thanh và Đội trưởng, vẫn còn đang xuất hiện.
Hứa Thanh học được điên cuồng từ Đội trưởng, mà Đội trưởng đương nhiên
cũng có học tập từ Hứa Thanh.
Điều hắn học được là phong cách làm việc của Hứa Thanh, không xuất thủ
thì thôi, vừa ra tay nhất định là dốc hết sức ứng phó, tranh thủ giết trong một
đòn.
Cho nên trong chớp mắt Bất Diệt Đế quyền của Hứa Thanh đánh tới, một
bàn tay xương màu lam phá vỡ hư vô xuất hiện phía sau thanh niên họ Phong,
hung hăng đánh tới vị trí trái tim của hắn với thế kiên quyết.
Xương cốt màu lam âm trầm đến cực hạn, như thể vật của dị giới, bây giờ
phá giới mà đến, trong đó truyền ra vô số tiếng gầm bén nhọn, chấn nhiếp tâm
thần, tác động đến cảm xúc.
Để người ta bản năng dâng lên một cảm giác e ngại hoảng sợ, không cách
nào ngăn cản, cho dù là thân xác hay linh hồn, đều đang rung động.
Sự mục nát cũng đang bùng nổ, phảng phất xương tay này là vật của tử thần,
dính phải ắt sẽ chẳng lành.
Trong chớp mắt, xương tay màu lam này đã xuyên thấu hết thảy, cùng Hứa
Thanh triển khai lực lượng diệt tuyệt tổn hại đến hồn.
Hết thảy quá trình này, nói thì chậm chạp, nhưng trên thực tế đều phát sinh
trong nháy mắt. Đối với thanh niên họ Phong, một giây trước, hắn còn nắm chắc
thắng lợi trong tay, nhưng giây tiếp theo, lại có nguy cơ sinh tử.
Biến hóa lớn đến nỗi làm hắn thở dồn dập, nhất là xương tay sau lưng càng
làm cho hắn cũng phải dựng tóc gáy.
Thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng vô cùng phong phú, lại có
thể gia nhập trong kế hoạch lần này của Thánh địa, đương nhiên cũng là hạng
người không tầm thường tại Thánh địa.
Thế là trong lúc nguy cấp này, hắn vô cùng quả quyết há to miệng, phun ra
một vật.
Vật này vốn chỉ khoảng một tấc, đón gió tăng trưởng, trong chốc lát hóa
thành kích cỡ hơn một trượng.
Đó là một tấm thuẫn màu đen.
Cổ xưa nặng nề, không có bất cứ phù văn ấn ký nào, cũng không được điêu
khắc hoa văn, thoạt nhìn rất bình thường.
Nhưng cảm giác cổ xưa tang thương lại tràn ra từ trên đó, phảng phất nó đã
ngâm mình vô tận năm tháng trong con sông dài thời gian, khoảnh khắc xuất
hiện, nó lóe lên rồi lại hình thành nhiều tấm thuẫn, bảo vệ tứ phương.
Trực tiếp đối kháng với Bất Diệt Đế quyền của Hứa Thanh, với xương tay
màu lam của Đội trưởng, với gió lốc xung quanh, với gương mặt tự bạo, và với
U Hỏa chú bùng nổ.
Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, giữa thiên địa biến sắc, một lực lượng cuồng
bạo nổ tung ra ngoài.
Thân thể Hứa Thanh và Đội trưởng đều chấn động mà rút lui lại, cho đến
khi cách xa hơn mười trượng, mới dừng lại.
Đồng thời một mảnh hồng hoang chói mắt lấp lánh tại vị trí của thanh niên
họ Phong, một bóng dáng màu đỏ ngòm bỗng nhiên xông ra, cấp tốc bỏ chạy
đến nơi xa ngoài trăm trượng.
Vào lúc trốn thoát, còn có vô số ánh đỏ bắn tung tóe ra ngoài, ngăn cản hết
thảy.
Sắc mặt Hứa Thanh âm u lạnh buốt, Đội trưởng điên cuồng, nhìn chòng
chọc vào huyết quang dừng lại ngoài trăm trượng, rồi lộ ra thanh niên họ Phong.
Vào bước ngoặt cuối cùng, thanh niên họ Phong này không chỉ vận dụng
tấm thuẫn uy năng không tầm thường kia, mà còn triển khai bí pháp, lúc này
mới ép lui hai người Hứa Thanh, còn bản thân thì thoát vây.
Nhưng vì đó, hắn cũng phải trả giá không ít.
Giờ phút này, hắn trở lại vị trí đồng bạn mình đứng, nhưng lại không cách
quá gần, mà là ở vị trí cách khoảng mấy chục trượng, sau đó trong thân thể quay
cuồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, nét mặt âm trầm, lộ ra dáng vẻ nguyên khí tổn hại.
“Phong đạo hữu, sao ngay cả hai Quy Hư, ngươi cũng không thể trấn áp nổi
vậy.”
Ở nơi cách đó hơn mười trượng, Lan Dao từ đầu đến cuối đều không xuất
thủ, giờ phút này ánh mắt nàng chớp lên, trong lòng tuy có khiếp sợ, nhưng lại
đè xuống, nàng chậm rãi mở miệng.
“Hừ, Lan đạo hữu làm gì biết rõ còn cố hỏi, ngươi cũng nhìn thấy hai tiểu tử
này xuất thủ rồi, bọn họ không phải hạng người tầm thường, lại am hiểu liên thủ
cùng tấn công nhất.”
“Mà ngươi lên tiếng như vậy, không gì hơn ngoài kích ta, muốn nhìn những
đòn sát thủ kia của Phong mỗ mà thôi. Chút mánh khoé này, ngươi không cần
dùng nữa.”
Thanh niên họ Phong âm trầm đáp lại.
Lan Dao nghe vậy, cười khẽ.
“Phong đạo hữu lại đa nghi, Lan muội chỉ thuận miệng nói mà thôi, hợp tác
giữa chúng ta còn chưa kết thúc, ta há lại hành động như vậy chứ.”
Thanh niên họ Phong hừ lạnh một tiếng, không trả lời nữa.
Đối với chuyện Lan Dao trước đó vẫn chưa xuất thủ tương trợ, thật ra hắn
cũng không bất ngờ chút nào.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ là hợp tác mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn chật vật như vậy, đối phương lại còn mỉa mai, lại đến
kích thích mình, thế là ngôn từ vừa rồi của hắn cũng không hề khách khí.