huyết nhục, mỗi một tấc xương cốt toàn thân hắn lúc này đều đang truyền đến
tiếng gào thét linh hồn bén nhọn!
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
Tất cả cảm giác, hết thảy ý thức đều truyền lại cảm giác có nguy hiểm vào
thời khắc này, cuối cùng hội tụ cùng nhau, hình thành sóng gió càng lớn.
Vòng khói lư hương bên ngoài thân thể của hắn cũng đều gợn sóng, bắt đầu
vặn vẹo!
Loại cảm giác này trực tiếp làm bóng dáng thở dồn dập tiến lên của Thiên
Linh Tử bỗng nhiên dừng lại, theo bản năng muốn lui ra phía sau, muốn rời xa
Nhân tộc quỷ dị trước mặt này.
Nhưng đã quá muộn!
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn Thiên Linh Tử, đưa tay hạ xuống, sương mù Độc
Cấm tràn ngập ngọn núi thứ chín này gấp gáp dâng lên, hình thành vòng xoáy,
nổ vang bát phương!
Bão lốc sương độc màu đen tràn ra tàn sát bừa bãi và kinh khủng, che khuất
bầu trời, huyễn hóa ra một gương mặt quỷ to lớn, mở ra cái miệng lớn đầy răng,
hung hăng đè ép về phía lư hương trên đỉnh đầu Thiên Linh Tử.
Trong tiếng nổ vang, lư hương rung động, vòng khói như thác nước rơi
xuống cũng càng ngày càng vặn vẹo.
Mà sự trấn áp này còn chưa kết thúc, sương độc xâm nhập càng hung mãnh
hơn, giáng lâm một lần nữa, càng xoay tròn cản trở hết thảy đường lui của
Thiên Linh Tử.
Cùng lúc đó, bảy ngọn đèn lấp lánh trong thân thể Hứa Thanh lay động,
chiếu ra bóng dáng của Thiên Linh Tử, sau đó… Bị dập tắt một ngọn.
Trong chớp mắt đèn này dập tắt, đôi đồng tử của Thiên Linh Tử co lại, tâm
thần nhấc lên sóng to gió lớn, ngũ tạng lục phủ bỗng nhiên truyền đến nỗi đau
nhức kịch liệt như có một thanh chủy thủ sắc bén vô hình xuyên thấu trong thân
thể, mạnh mẽ đâm tới!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ trong miệng hắn.
Sau khi liên tục phun ra bảy, tám ngụm máu tươi, hắn vẫn không cách nào
hóa giải. Dưới kinh hãi, thân thể của hắn lảo đảo, hết thảy khí chất không còn
sót lại chút gì. Cả người hắn thoạt nhìn không còn hoa phục đầy người nữa, mà
là quần áo vô duyên vô cớ sinh ra đầy dơ bẩn, như sâu kiến bị đè xuống mặt đất.
Thân thể vào thời khắc này lập tức xuất hiện dấu hiệu già yếu, ngọn lửa sinh
mệnh cũng tối tăm như bị long đong trong khoảnh khắc.
“Ngươi…” Trong lúc nội tâm Thiên Linh Tử quay cuồng kịch liệt, Hứa
Thanh dập tắt ngọn đèn thứ hai.
Trong chớp mắt đèn tắt, miệng Thiên Linh Tử phát ra tiếng kêu rên càng thê
thảm hơn. Thân thể hắn xuất hiện từng vết tích vỡ vụn, lít nha lít nhít giao thoa
với nhau, phảng phất như sắp bị thiên đao vạn quả. Quá nhiều máu tươi tràn ra
từ bên trong những vết tích vỡ vụn kia, nhuộm đỏ vảy của hắn, cũng nhuộm đỏ
áo bào toàn thân hắn.
Tóc của hắn khô héo từng sợi một, vảy cũng là như vậy, tự động bóc ra, biến
thành tro bụi.
Còn tu vi càng như bị tước đoạt, khí tức không ngừng giảm xuống.
Cảm giác hẳn phải chết mãnh liệt hiện lên trong lòng Thiên Linh Tử. May
mà lúc này lực lượng của lư hương vẫn còn, che chở cho hắn, mới miễn cưỡng
ngăn cách cảm giác hẳn phải chết này.
Nhưng hắn vẫn sợ. Sự hoảng sợ vô cùng vô tận cùng cảm giác tử vong bao
phủ khiến hắn cảm thấy mình giống như con thuyền cô độc trôi giạt trên sóng
dữ. Giờ phút này hắn bỗng nhiên rút lui, dốc hết sức đối phó, không tiếc thiêu
đốt bản thân cũng muốn rời khỏi ngọn núi thứ chín kinh khủng này.
Hứa Thanh không nâng tay ngăn cản, bởi vì… Đối phương không trốn thoát
được.
Hắn lạnh lùng ngóng nhìn bóng dáng thiên kiêu tộc Bạch Trạch này, nhìn
xem lư hương lung lay sắp đổ trên đỉnh đầu đối phương, ngọn đèn thứ ba, ngọn
đèn thứ tư, ngọn đèn thứ năm trong thân thể… Lần lượt dập tắt.
Mỗi khi một ngọn đèn dập tắt, Thiên Linh Tử đang lui về sau kia lại phát ra
thêm một tiếng kêu thê lương, thân xác và linh hồn hắn đều đang khô héo.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, bảy ngọn đèn đã bị dập tắt sáu cái.
Lại thêm có trăm vạn sợi hồn rít gào lao đi từ sau lưng Hứa Thanh, bay
thẳng đến lư hương.
Cuối cùng, một tiếng răng rắc vang lên, lư hương xuất hiện một vết nứt.
Dưới Độc Cấm và Thất Đăng U Hỏa chú của Hứa Thanh cùng sợi hồn tăng
phúc lẫn cho nhau, bảo vật này rốt cuộc khó mà duy trì được nữa, biến thành
màu u ám.
Vòng khói rơi xuống cũng bỗng nhiên thiếu mất một vòng.
Độc Cấm thuận thế chui vào.
Một khắc sau, bóng dáng đang rút lui của Thiên Linh Tử run lên bần bật,
trực tiếp rơi xuống từ không trung, đập ầm ầm trên mặt đất.
Nơi này… Là chân núi của ngọn núi thứ chín.
Nằm ở nơi đó, toàn thân hắn toát mồ hôi như mưa, mà mồ hôi này ẩn chứa
tính ăn mòn, hòa tan mất nửa người của hắn.
Chẳng những thân thể và linh hồn hắn đều bị đèn tắt làm thương nặng, lực
lượng Độc Cấm cũng lan tràn trong cơ thể hắn, ăn mòn huyết nhục, đánh nát
tâm thần, khiến cho khí đen lan tràn toàn thân.
Đau đớn kịch liệt không cách nào hình dung khiến Thiên Linh Tử mất cả
sức lực gào thét.
Cảm giác tử vong dâng lên trên toàn thân, kèm theo mùi hôi thối, nồng đậm
đến cực hạn, các loại cảm xúc bàng hoàng, thấp thỏm, hoảng sợ trong tâm thần
hắn bao phủ hết thảy.
Dường như thiên địa trong mắt hắn cũng đều mất đi sức sống, ngọn lửa sinh
mệnh của hắn chỉ còn lại leo lắt.
Hắn từng nghĩ tới có một ngày, mình sẽ chết, nhưng trong tưởng tượng của
hắn, đó là sau khi mình trở thành Uẩn Thần, là chết trận trong cuộc chinh chiến
đối ngoại của tộc Bạch Trạch.
Mà một khắc mình tử vong cũng tất nhiên sẽ để lại một nét nồng đậm trong
tộc đàn, để người đời sau biết được có một thời đại, tộc đàn của bọn họ đã từng
xuất hiện một cường giả tên là Thiên Linh Tử.
Cho nên, một cảnh hôm nay, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, thế là sự
không cam lòng và điên cuồng bắt đầu dâng lên trong ngọn lửa sinh mệnh leo
lắt của hắn, hắn ý đồ nghịch chuyển.
Mà Hứa Thanh diệt sạch hi vọng này, dập tắt một ngọn đèn cuối cùng trong
thân thể, cũng nhắm nghiền hai mắt.