"Nhưng mà người nổi tiếng thị phi nhiều, người bằng hữu tốt của ta hiện giờ
cũng rất buồn rầu."
Đội trưởng ho khan một tiếng, thở dài.
"Giá Giải Nan đan của vị đại sư đó quá thấp, ảnh hưởng tới sinh ý người
khác, lúc trước bởi vì danh tiếng của hắn trong Nghịch Nguyệt Điện rất cao, cho
nên những người kia dù là đáy lòng không vui, cũng không tiện nhiều lời."
"Nhưng đại sư đã có một đoạn thời gian không thả đan dược ra, vì vậy
những hạng người có lợi ích bị hao tổn kia liền bắt được cơ hội, bây giờ đã xuất
hiện những đồn đại không tốt."
"Còn có một chút người đã từng là đan đạo đại sư cũng đều nhảy ra, có
người tán dương, có người hạ thấp, có người nói đây là phỏng chế phẩm, tồn tại
tai hoạ ngầm cực lớn, không bằng Giải Nan đan chân chính."
"Còn có người nói đại sư lâu như thế chưa từng treo đan ra, cũng là bởi vì
không phải là bản thân luyện chế, mà là đồ thu được bất chính, bây giờ đã
không còn nữa."
"Càng có người đồn đại, nói đại sư này nhất định có thân phận trong Hồng
Nguyệt Thần Điện, cái này có thể là một loại đan dược ẩn giấu độc của Hồng
Nguyệt Thần Điện."
"Rất nhiều cách nói."
Đội trưởng thổn thức, trong lòng Ngô Kiếm Vu cùng Ninh Viêm cũng có
gợn sóng, Lý Hữu Phỉ trầm mặc.
Hứa Thanh bên đó than nhẹ một tiếng, hắn đã một đoạn thời gian không đi
Nghịch Nguyệt Điện rồi, những chuyện đội trưởng nói này, hắn không biết được
nhiều lắm, nhất là về việc người bên ngoài phỉ báng phía sau, hắn càng là không
biết.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lời nói của người ngoài, ngược lại
cũng không cần để trong lòng."
Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.
"Không sai, ta cũng khuyên hảo hữu của như vậy, cũng chính là dưới lời
khuyên của ta, tâm tình của họ đã tốt, không có bị ngoại giới ảnh hưởng."
Đội trưởng ngẩng đầu, tràn đầy cảm khái.
Hứa Thanh lại liếc mắt nhìn đội trưởng, nhẹ gật đầu.
Đội trưởng đắc ý, đang muốn tiếp tục, nhưng vào lúc này, Anh Vũ trên đầu
gối Thế Tử xa xa bỗng mở mắt ra, ngạo nghễ quét về phía Hứa Thanh bọn họ,
hét lên một tiếng.
"Một đám người các ngươi đang đàm luận cái gì đó, không làm việc hả!
Ngưu gì gì đó, nóng quá rồi, sao còn chưa tới quạt cho gia gia ta!"
Đội trưởng trừng mắt, nhưng chú ý tới lúc này Thế Tử cũng kết thúc tu
hành, vì vậy đáy lòng thở dài, trên mặt lộ ra nịnh nọt, vội vàng chạy tới.
Anh Vũ khinh miệt, tiếp tục khiển trách những người khác, cho dù phụ thân
nó, nó cũng không bỏ qua.
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu, còn có Lý Hữu Phỉ, nghe vậy nhanh chóng
hoạt động.
Đây là chuyện hằng ngày của mọi người ở bên trong mặt trời.
Hứa Thanh nhìn những thứ này, đáy lòng cảm khái, hắn cảm thấy Anh Vũ
này, về sau sợ là sẽ không có quả ngon để ăn.
Sự thật cũng đúng là như thế, mấy ngày sau, trong một lần Thế Tử nghỉ
ngơi, đội trưởng dẫn Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu, đi tới bên cạnh Hứa
Thanh.
Vừa mới tới đây, đội trưởng liền nghiến răng mở miệng.
"Đại Kiếm Kiếm, con Anh Vũ kia của nhà ngươi, phải chỉnh đốn thật tốt lại
một chút, Anh Vũ này quá đáng ghét!"
Ninh Viêm nghe vậy liên tục gật đầu, trong mắt lộ ra sát ý, những ngày này
ác cảm của gã đối với Anh Vũ kiêu ngạo đã tăng vọt.
Lý Hữu Phỉ cúi đầu không nói chuyện, lão biết rõ việc này mình không tiện
mở miệng, nhưng mà đáy lòng vô cùng tán đồng.
Mắt thấy như thế, Ngô Kiếm Vu trầm mặc một lát, thở sâu, thần sắc lộ ra vẻ
rất là tiếc hận, thấp giọng ngâm thơ.
"Nghiệt tử trời ghét phụ tâm bị, ta không nhìn thấy thương ai ai!"
Y cũng thấy rất phiền về nghiệt tử kia.
Mấy ngày này Anh Vũ quá càn rỡ, kêu hét với cả y, không có chút hiếu
thuận nào đáng nói, Ngô Kiếm Vu cảm thấy cứ như vậy tiếp nữa, có lẽ có một
ngày nghiệt tử này sẽ kêu mình đi gọi ba ba.
Vì vậy mọi người bắt đầu thương nghị, nhưng vô luận như thế nào có Thế
Tử ở đó, Anh Vũ kia một tấc cũng không rời, khó có thể bị trừng trị, nhưng mà
trong kế hoạch của đội trưởng, bọn họ quyết định sẽ đặt ngày động thủ sau khi
đến Khổ Sinh sơn mạch.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, lúc còn cách Khổ Sinh sơn mạch có nửa
tháng đường, dưới đội trưởng nịnh nọt cùng xin chỉ thị, Thế Tử đồng ý điều
chỉnh lộ tuyến.
Vì vậy mặt trời nhân tạo này liền thoáng cải biến phương hướng đi về phía
trước, đi tới vùng núi Bạch Vân.
Cũng chính là chỗ ẩn thân của tu sĩ tu hành thân thể bách độc bất xâm của
Nghịch Nguyệt Điện kia.
Vùng núi Bạch Vân nằm ở Thiên Thủy quận, cách Thanh Sa quận khoảng
hai quận, nơi đây cây cối rậm rạp, từ trên trời nhìn lại tràn ngập một mảnh sinh
cơ.
Hoàn cảnh như vậy, liền khiến cho nơi này có đông đảo tông môn cùng tộc
quần, lại bởi vì Thần tử của Hồng Nguyệt Thần Điện bị thương nặng bế quan,
các nơi phản kháng nhiều hơn, cho nên thế lực khắp nơi bên trong vùng núi
Bạch Vân này, đều có chỗ dị động.
Đồng dạng, nơi đây cũng là một trong khu vực mà Hồng Nguyệt Thần Điện
muốn trấn áp, lúc đám người Hứa Thanh đến, Hứa Thanh từ xa xa liền cảm
nhận được chấn động của Hồng Nguyệt Thần Điện.
Đội trưởng cũng có chỗ phát hiện.
Theo bọn họ một đường ẩn nấp đi về phía trước, rất nhanh, một tòa Hồng
Nguyệt Thần Điện thật lớn xuất hiện ở nơi chân trời xa xa.
Không giống cùng với trái tim Hứa Thanh thấy lúc trước, Hồng Nguyệt
Thần Điện xuất hiện ở nơi này được xây dựng trên một con mắt cực lớn, con
mắt kia tràn ngập tơ máu ám sắc, tràn ra lực lượng dò xét, vừa đi về phía trước,
vừa quét ngang đại địa.
Bốn phía trôi nổi rất nhiều thiên thạch, bên trên có không ít tu sĩ, từng người
đều tràn ra sát ý.
Những nơi đi qua, bát phương yên tĩnh.
Chú ý tới những thứ này, tốc độ mặt trời ẩn nấp trong hư vô hòa hoãn một
chút, đội trưởng ở bên trong có chút gấp.
"Thần Điện cũng ở nơi này? Tung tích của tên xui xẻo kia bị bại lộ rồi?"
Nói xong, y vội vàng lấy tấm gương ra để đi vào Nghịch Nguyệt Điện, thân
ảnh rất nhanh liền trở về, nhanh chóng mở miệng về phía Hứa Thanh.
"Ta đã liên hệ với tên xui xẻo trong Nghịch Nguyệt Điện kia rồi, lúc trước
người này bất đắc dĩ phát ra nhiệm vụ cầu cứu, hẳn là bị người dụng tâm kín
đáo lén lút báo tin cho Hồng Nguyệt Thần Điện."
"Cho nên hiện giờ gã không dám nói cho chúng ta biết vị trí ẩn thân cụ thể
của mình."
Đội trưởng vừa nói xong, Hứa Thanh ngẩng đầu chú ý tới Hồng Nguyệt
Thần Điện phương xa, phát hiện Thần Điện kia đột nhiên cải biến phương
hướng, vội vã bay về một phía.