Ba tộc mạnh kia, không phải là không cho phép hắn thành thần, mà là không
cho phép Viêm Nguyệt xuất hiện Thần linh thứ tư.
Nếu hắn không phải Đại Ti Quyền, thì còn có thể nói cắt đứt mối quan hệ
với Viêm Nguyệt, dùng đó để thành thần.
Nhưng thân phận của hắn là không cắt đứt được.
Mà lựa chọn... Năm đó đáy lòng hắn đã có rồi, mà cho dù ngoài miệng nói
thế nào, nhưng hắn hiểu được, năm đó mình đâm sau lưng vừa là vì tộc đàn,
nhưng càng là vì bản thân mình.
Thế nhưng không biết vì sao, bây giờ lại hơi khó mà lựa chọn.
Còn về việc có phải năm đó ba thần đã tính hết thảy chuyện này rồi hay
không, đáy lòng của hắn rất rõ ràng, nhưng lại không để ý đến vậy.
Phải cũng tốt, không phải cũng tốt, thật ra ba thần vẫn luôn cho hắn quyền
lựa chọn.
“Thôi...”
Đại Ti Quyền than nhẹ một tiếng, trước mắt hắn hiện ra ánh mắt Cửu Lê
ngóng nhìn mình lúc tử vong.
Trong đôi mắt kia ẩn chứa căm thù, ẩn chứa đắng chát, càng ẩn chứa một
chút tiếc nuối.
Cũng hiện ra lời mình nói trước mặt Cửu Lê.
“Chết một mạch của ngươi, giữ lại một hi vọng vì tộc đàn.”
Từng cảnh năm đó, toàn bộ dâng lên trong đầu hắn giờ phút này.
Hắn dường như nhìn thấy tại thời đại viễn cổ kia, trong Tuyệt Thần đại trận,
mình từng bước một biến thành Đại Ti Quyền, quản lý tộc đàn, làm tộc đàn dần
dần quật khởi từ tiêu điều.
Cho đến khi, hắn phảng phất nhìn thấy Cửu Lê một lần nữa.
Mà lần này, lời hắn nói ra lúc trước dường như cũng nói ra từ miệng Cửu Lê
trong trí nhớ.
“Như luân hồi...” Trong mắt Đại Ti Quyền lộ vẻ phức tạp.
Mấy nhịp thở sau, hắn lắc đầu, tự giễu cười khẽ một tiếng.
“Có mấy lời, nói nhiều, chính mình cũng tin tưởng...”
Đại Ti Quyền nhắm mắt lại, thần hỏa sắp hoàn thành trong thân thể hắn,
trong chốc lát đã bùng nổ, chớp mắt khuếch tán ra toàn thân, thiêu đốt huyết
nhục hắn, thiêu đốt linh hồn hắn, hết thảy đều đang thiêu đốt.
Cùng lúc đó, tất cả tộc nhân trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, ngược
dòng tìm về nguồn huyết mạch viễn cổ, thân thể cũng xuất hiện điềm báo thiêu
đốt, cảm giác tử vong đang giáng lâm.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, ngọn lửa trên người tộc nhân Viêm Nguyệt biến
mất.
Mà ngọn lửa trên thân Đại Ti Quyền lại càng mãnh liệt hơn, bao phủ bóng
dáng hắn, cho đến... Biến thành tro bụi.
Hết thảy, không còn tồn tại.
Cho dù năm đó hắn nghĩ thế nào, trong một chớp mắt vừa rồi lại gian nan
lựa chọn thế nào, mà đáp án cuối cùng...
Hắn, từ bỏ thành thần!
Chỉ có một thần phù óng ánh hội tụ quyền hạn Thần vực, sau mấy lần lấp
lánh, bay về phía Nhật Thần.
Thần phù này là tồn tại vượt xa chí bảo, bởi vì bên trong nó ẩn chứa lực
lượng thần cách của Thần vực!
Ngoài ra, chính là một câu di ngôn, vang vọng bát phương.
“Mong... Hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
“Chúng ta luôn luôn giữ lời hứa, đây là căn bản lập thần.” Nhật Thần bình
tĩnh đáp lại.
Một cảnh này, rơi vào trong nhận thức của Hứa Thanh. Trong lòng của hắn
nổi lên cảm giác phức tạp, nhưng giờ phút này hắn không rảnh đi ngẫm nghĩ.
Trước mắt, khư thổ trong cơ thể hắn đang quay cuồng, đến thời khắc mấu chốt
hình thành đạo ngân.
Mà đạo ngân thành, hắn mới được coi là Quy Hư chân chính.
Cùng lúc đó, bên ngoài, theo Đại Ti Quyền tan thành mây khói, trường
thương hỏa diễm trên đầu ba thần bỗng nhiên tiêu tán, thần ảnh sau trường
thương cũng giống như vậy.
Bầu trời khôi phục, dường như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
Ba thần nhắm mắt, Kiếp Hỏa trong thân thể đang muốn nhảy vọt, sắp bước
vào Vô Hạ, mà đôi mắt Tàn Diện cũng đã khép kín đến chỉ còn lại một khe hở.
Nhưng chớp mắt tiếp theo... Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại!
Một bàn tay lớn màu đen, nhân cơ hội này, che khuất bầu trời mà đến, ra sức
vồ một cái về phía ba thần.
Muốn cướp đoạt cơ duyên của ba thần, cướp đoạt Thần quả của bọn họ!
Bàn tay nay xuất hiện, khiến nét mặt ba thần đại biến.
Thực sự là thời cơ bàn tay này đến, cực kỳ tinh chuẩn, chính là khoảnh khắc
ba thần lập tức sắp thành công.
Mà sau khi lần lượt trải qua lực cản trước đó, bây giờ ba thần đã hao hết nội
tình.
Mắt thấy bàn tay lớn sắp rơi xuống, nhưng vào lúc này, đột nhiên một bóng
dáng thần bí lại đạp nát hư không, bỗng nhiên xuất hiện dưới bàn tay lớn màu
đen kia.
Khí tức bóng dáng này tràn ra toàn thân trên dưới không phải Thần linh, mà
là tu sĩ!
Nhưng lại không nhìn ra tộc đàn, chỉ có thể nhìn thấy giữa lúc tu sĩ này nâng
tay, bất thình lình có chín đại thế giới mênh mông kinh người hiện ra trong thiên
địa.
Sau đó chín thế giới này lại hóa thành chín ngôi sao, hình thành tinh hệ tràn
ngập lóng lánh!
Thậm chí trong tinh hệ này, còn có sao lấp lánh đầy trời, mơ hồ như sắp
hình thành tinh vực.
Đó chính là Chủ Tể cảnh sau Uẩn Thần Cửu Giới!
Đây là cấp độ cực hạn trong hệ thống tu hành của Vọng Cổ bây giờ, có thể
sánh bằng Thần linh, nếu đại thành đến Chủ Tể đỉnh phong thì có thể chiến một
trận với Kiếp Hỏa.
Tu sĩ này xuất hiện khiến tất cả thế lực chú ý nơi đây, không khỏi chấn động
tâm thần.
Bởi vì trong sự quan sát và nhận biết của các tộc, trước mắt Chủ Tể của đại
lục Vọng Cổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại đều là sơ kỳ thôi!
Trong hệ thống tu sĩ, con đường sau Uẩn Thần Cửu Giới đã đứt đoạn, bây
giờ có thể trở thành Chủ Tể, chỉ dựa vào huyết mạch truyền thừa của bản thân
hoặc là cơ duyên và khí vận nghịch thiên khác, mới có một chút khả năng.
Mà tu sĩ thần bí xuất hiện ở đây giờ khắc này, tinh vực của hắn đã có hình
dáng, không còn là Chủ Tể sơ kỳ, mà đã bước vào Chủ Tể cảnh đỉnh phong nửa
bước!
Tu sĩ ở loại cấp bậc này, thời cổ cũng coi như chúa tể một phương, mà trong
ghi chép của các tộc bây giờ, thì hiện thế không có!
Trừ khi là... Một vài lão gia hỏa giả chết năm đó, ẩn nấp mà ra.
Thế là... Nghi vấn liên quan đến thân phận của tu sĩ này, tức khắc hiện ra
trong lòng tất cả thế lực.