hiện ở trường phái Dị Tiên.
Mà ánh mắt phái chủ cũng dần dần ảm đạm, duy chỉ có sâu trong lòng, ẩn
giấu một ngọn lửa không cam lòng, đang thiêu đốt.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thái Học, hoàng hôn trôi qua, đêm tối giáng lâm,
gió lạnh rít gào thổi qua mặt đất, như thơ, như khóc, như kể.
Nó thổi qua từ tường thành cổ xưa phương xa, ý đồ thổi lên từng mảnh từng
mảnh bụi đất bị tuyết xâm nhập, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhấc lên cái lạnh,
tan trong suy nghĩ của người Hoàng Đô.
Giống như một nhà thơ cổ xưa, dùng câu thơ bi thương nói vể lịch sử thiên
địa, lại giống như một người đứng xem vô tình, yên lặng ghi chép hưng suy của
thế gian.
Mà giờ khắc này, trong đêm khuya gió lạnh, một bóng dáng như mực, dung
nhập vào trong câu thơ, phác hoạ ra tàn ảnh mơ hồ trong gió, nhanh chóng tới
gần một nhà dân nằm cách phủ của Đại hoàng tử không xa.
Đêm tối che giấu bóng dáng của hắn, gió lạnh ẩn nấp khí tức của hắn. Hết
thảy đều khiến cho bóng dáng ấy, giữa vô thanh vô tức, xuất hiện trong sân nhà
dân này.
Đó chính là Hứa Thanh chạy về Hoàng Đô.
Hắn đứng ở đây, cảm giác tứ phương.
Người áo đen ẩn giấu Chân Lý Chi Ngôn trong linh hồn kia, tuy bị Hứa
Thanh lợi dụng Thần thuật nhìn thấy một góc nhân sinh, nhưng trong một góc
này, chỉ có toà tế đàn kia và đối phương cúng bái.
Còn về hình dáng, hắn không cách nào nhìn thấy.
Hắn chỉ biết được, đối phương nhất định cũng là người của Chân Lý Chi
Ngôn, mà sau lưng chuyện này, xem xét thông qua hai học sinh trường phái Dị
Tiên mà hắn đã gặp, ngoài Chân Lý Chi Ngôn, còn có cái gọi là cố chủ.
Đương nhiên, cũng có thể hai chữ cố chủ chỉ là cố làm ra vẻ bí ẩn.
“Còn có, người áo đen kia, khi ta dùng sợi hồn gián tiếp dung nhập, không
chỉ có thần niệm ẩn giấu trong đó truyền ra dị chất làm ta quen thuộc, ngay cả
chính tiếng hừ lạnh này cũng khiến có một cảm giác quen thuộc giống vậy...”
Hứa Thanh nheo lại mắt, đẩy cửa ốc xá, đi vào.
Bên trong ốc xá, đen kịt một màu.
Nhưng trong mắt của hắn, hết thảy đều rất rõ ràng.
Ốc xá này rất đơn sơ, một cái giường gỗ, một cái bàn, một cái ghế.
Trên mặt bàn, đặt một ngọn đèn đã dập tắt.
Nhìn chăm chú những thứ này, Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt. Kết hợp
soát hồn và Thần thuật của hắn, hắn khóa chặt căn ốc xá này, giờ phút này khi
nhắm mắt, hắn như trở lại nơi đây một tháng trước.
Người áo đen ngồi ở đó, ba đệ tử trường phái Dị Tiên đứng ở phía đối diện
hắn.
Vừa gảy lửa của ngọn đèn, vừa có lời nói vang vọng.
Không có ai nhìn thấy hình dáng của đối phương.
Hồi lâu, Hứa Thanh mở ra hai mắt, đi đến chỗ người áo đen ngồi xuống lúc
trước, rồi ngồi xuống đó, vung tay lên, ngọn đèn trước mặt hắn lại xuất hiện ánh
lửa.
Giữa lúc sáng tối chập chờn, Hứa Thanh nâng lên tay, nhẹ nhàng gảy ngọn
lửa, lực lượng Tử Nguyệt trong thân thể tràn ra, hình thành dị chất thuộc về hắn,
thuận theo ngón tay, dung nhập trong ngọn đèn này.
Dần dần, lửa trong ngọn đèn lay động kịch liệt, chất liệu của nó cũng từ từ
bị ảnh hưởng, cho đến cuối cùng, lại xuất hiện một chút điềm báo hoạt hoá.
Đây cũng là một loại lực lượng Thần Linh.
Dị chất có thể xâm nhập vạn vật, nhưng cũng có thể sinh ra sự hoạt hoá ở
một mức độ nhất định. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Tàn Diện đến,
đại lục Vọng Cổ xuất hiện rất nhiều chủng tộc mới.
Đồng thời, đó cũng là hạch tâm làm cấm khu xuất hiện.
Như cấm khu gần doanh địa người nhặt rác Hứa Thanh ở lúc trước, chính là
một chiếc đàn tranh bị hoạt hoá mà dẫn đến.
Mà bây giờ, Hứa Thanh cũng đang dùng biện pháp này, hắn muốn hoạt hóa
cái đèn dầu này.
Quả thật trong cản ốc xá này, không có ai từng nhìn thấy khuôn mặt của
người áo đen kia, nhưng... Ngọn đèn này đã từng nhìn thấy.
Thuật này, không phải người thường có thể nắm giữ. Nếu thuật pháp tìm
kiếm năm tháng, có lẽ hạng người đại năng có thuật pháp đặc thù có thể mô
phỏng, nhưng việc Hứa Thanh cần phải làm bây giờ, không phải Thần linh thì
không thể làm được.
Hồi lâu sau, đèn đuốc càng lay động mãnh liệt hơn, mà ngọn đèn cũng bắt
đầu hòa tan và phân liệt, từng cái xúc tu mọc ra từ bên trong, chậm rãi lay động,
thậm chí trên ngọn đèn, còn từ từ nổi lên ngũ quan, phảng phất mọc ra một
gương mặt.
Nhưng nó rõ ràng cực kỳ bất ổn, giờ phút này sau khi rung động, nó xuất
hiện khe hở.
Ngón tay Hứa Thanh dừng lại, hắn bình tĩnh mở miệng.
“Hiển lộ ra… Hình dáng của người áo đen ngươi nhìn thấy một tháng
trước!”
Hứa Thanh vừa nói ra lời này, toàn thân ngọn đèn kia run rẩy kịch liệt, như
đối với nó, giọng nói của Hứa Thanh chính là pháp chỉ cao nhất, cho nên nó liều
lĩnh phóng thích.
Trong chớp mắt tiếp theo, bản thân ngọn đèn nhanh chóng hòa tan, nhưng
ngọn lửa của nó lại lập tức tăng vọt, cho đến sau khi ngọn đèn hoàn toàn biến
mất, ngọn lửa còn sót lại bốc lên, trong đó... Hiện ra một gương mặt.
Một gương mặt già nua tái nhợt, bình thường và xa lạ.
Gương mặt này, Hứa Thanh chưa bao giờ thấy trong trí nhớ.
Giờ phút này, ngọn lửa lay động, gương mặt này càng trở nên rõ ràng hơn,
cho đến cuối cùng, sau khi hoàn toàn hiển lộ ra, ánh lửa mới chậm rãi tối đi,
dường như đã phóng thích tất cả, sinh mệnh hoạt hoá mà đến cũng nở rộ hoa lửa
nhân sinh.
Bây giờ, nó bắt đầu mất hẳn.
Nhưng ý nghĩa của nó cực kỳ quan trọng đối với Hứa Thanh, thân thể Hứa
Thanh không tự chủ mà nghiêng về phía trước một chút, nhìn chòng chọc vào
khuôn mặt hiện ra trong ngọn lửa.
Nơi hắn nhìn, là đôi mắt của gương mặt này!
Trong đôi mắt kia, phản chiếu bốn bóng dáng!
Hình ảnh ngọn đèn hiển lộ là cảnh một tháng trước, mà bốn bóng dáng này
không giống những gì Hứa Thanh nhìn thấy lúc soát hồn.
Theo những gì hắn nhìn thấy thông qua soát hồn và Thần thuật, nơi này rõ
ràng cũng chỉ có ba học sinh của trường phái Dị Tiên.