nhớ lời Tử Huyền từng nói với mình. Khi đó hắn vừa mới đến quận Phong Hải,
không có quá nhiều cảm giác đồng thuận với người chấp kiếm, cũng không xác
định được có nên chân chính dung nhập vào trong đó hay không!
Là Tử Huyền nói cho hắn biết, bắt đầu từ lúc hắn có lòng tôn trọng và rồi
dâng lòng tôn kính đối với tổ chức này cùng với người trong tổ chức ấy, có lẽ đã
có đáp án rồi!
Tôn trọng đến từ lý giải, tôn kính đến từ lão cung chủ của Chấp Kiếm cung -
Khổng Lượng Tu!
Các loại cảm xúc dâng lên trong lòng Hứa Thanh, hắn thở sâu đè nó xuống,
bởi vì bây giờ còn chưa phải là lúc để ôn chuyện.
Chuyện liên quan đến nguy cơ lớn của quận Phong Hải còn chưa kết thúc!
Người chết đi chỉ là Lăng Vân lão tổ cùng với bộ phận tu sĩ quận Phong Hải
phản chiến, bọn họ có thể tự nhận là bản thân không tầm thường, có thể hô
phong hoán vũ ở trong phạm vi của mình, cũng cảm giác nhận được sự coi
trọng!
Nhưng trên thực tế ở trong lòng của người tủng niên trên voi trắng kia,
những người này chẳng qua là mấy tên thâm sơn cùng cốc mà thôi!
Đối với hắn đi ra từ Hoàng Đô đại vực, quen cao cao tại thượng mà nói,
những thứ này không quan trọng!
Điều duy nhất khiến hắn thấy tiếng nuối là Lăng Vân lão tổ, nhưng loại
đáng tiếc ấy cũng không sâu đậm cho lắm!
Làm cho sức mặt hắn không thể bình tĩnh là Hứa Thanh cùng với đội trưởng
có thể lấy Linh Tàng trảm Quy Hư.
Chuyện này dù cho ở Hoàng Đô đại vực cũng chưa bao giờ xuất hiện qua!
"Chỉ có đại tộc siêu cấp của đại lục Vọng Cổ mới có tình huống như vậy
xuất hiện, nhưng là lông phượng và sừng lân!"
Nam tử trung niên nheo mắt lên, ánh mắt rơi lên người Hứa Thanh và đội
trưởng!
Trước đây hắn từng nghe nói qua về cái tên Hứa Thanh, cũng biết được ý
nghĩa của cái tên này đối với quận Phong Hải, đáy lòng cũng thừa nhận hạng
người thiên kiêu này, cũng đúng là xứng đáng để quận Phong Hải coi trọng như
vậy.
Người này cách lúc triệt để trưởng thành đã không xa, còn có người bên
cạnh mà trước đây chưa từng nghe nói nữa. Nghĩ tới đây hắn chậm rãi mở
miệng!
"Ngươi chính là Hứa Thanh? Trước khi đến đây bản tọa từng nghe Thất
hoàng tử đề cập về ngươi, tán dương có thừa lại còn đại đế vấn tâm vạn trượng,
ngay cả bệ hạ cũng phải cho lời ca ngợi!"
"Cho nên, việc ngươi chém giết Lăng Vân, bản tọa tạm thời không truy cứu
trước!"
"Với chiến công nhất đẳng của Nhân tộc, việc ngươi được ban cho Hoàng
bào nghĩ đến cũng đúng là thâm minh đại nghĩa!"
"Việc chiêu mộ binh mà quận Phong Hải bị thiếu này hãy do ngươi dẫn dắt
đi đến chiến trường lập công chuộc tội, ngươi có bằng lòng hay không?"
Nam tử trung niên trên voi trắng thản nhiên mở miệng!
Hắn vừa nói thế, hơn vạn quân sĩ chiến tu mặc áo giáp màu máu ngồi trêm
cự tihcs bên cạnh đồng thời tiến lên một bước.
Bọn họ vừa động, ngay lập tức nhấc lên kinh đào hãi lãng, khiến cho trời
cao biến sắc gió to gào thét, tạo thành cơn bão khuấy động phong vân!
Ý túc sát mãnh liệt cực kỳ, hắn dùng môn tướng san bằng tất cả trở ngại
phía trước!
Bên quận Phong Hải, dưới sự dẫn dắt khí cơ ấy sát ý cũng dâng lên, người
chấp kiếm tranh nhau rút kiếm, chỉ chờ Hứa Thanh ra lệnh một tiếng!
Tu sĩ hai cung khác cùng với đệ tử các tông cũng đều nghiêm nghị.
Hứa Thanh im lặng, không có trả lời ngay câu hỏi của đốc quân, mà là quay
đầu nhìn người chấp kiếm bốn phía, lại nhìn tất cả tu sĩ của quận Phong Hải,
cuối cùng nhìn về phía Thất gia và Diêu Hầu.
Trong mắt bọn họ có vui mừng, còn có ý cười nồng đậm.
"Ngươi trưởng thành!" Thất gia nói.
Những lời này đã hoàn toàn biểu đạt tâm ý của hắn, hắn giao hết quyền lựa
chọn cho Hứa Thanh.
Diêu Hầu nhìn Hứa Thanh, sắc mắt có chút hoảng hốt, trong lúc mơ hồ
dường như hắn nhìn thấy bóng dáng của Khổng Lượng Tu năm đó ở trên người
Hứa Thanh, vì vậy mỉm cười gật đầu với Hứa Thanh!
"Ngươi vì chúng sinh quận Phong Hải lập được đại công ngập trời, nếu
không phỉa tu vi của ngươi không đủ thì chức quận trưởng vốn đã thuộc về
ngươi, ta với sư tôn của ngươi chỉ là quản lý quận Phong Hải trước khi ngươi
chưa hoàn toàn trưởng thành. Bây giờ ngươi đã trở về, ngươi hãy quyết định
con đường tương lai của quận Phong Hải đi!"
Theo hai người mở miệng, cung chủ ba cung, chấp sự cùng với người của
các tông đều nhìn về phía Hứa Thanh, ánh mắt của phần lớn mọi người đều nhu
hòa!
Hứa Thanh thở sâu cúi đầu với Thất gia và Diêu Hầu, xoay người nhìn ánh
mắt của tu sĩ quận Phong Hải bốn phía, hắn biết tâm ý của bọn họ!
Vì vậy, ánh mắt Hứa Thanh không gợn sóng nhìn đốc quân trên voi trắng,
bình tĩnh mở miệng: "Nhân Hoàng có chỉ, quận Phong Hải tự trị, lời các hạ nói,
xin thứ cho ta khó tuân lệnh!"
Hứa Thanh vừa nói xong, khí thế quận Phong Hải ầm ầm bạo phát!
Những lời này người của quận Phong Hải đã sớm muốn nói ra, nhưng thiếu
sức mạnh, cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn.
Hiện giờ, lời Hứa Thanh nói như thiên lôi nổ tung quanh quẩn bát phương!
Đốc quân trung niên trên voi trắng nghe vậy thì ánh mắt lóe lên ánh sáng
lạnh, tiếp đó mí mắt hơi cụp xuống, thản nhiên mở miệng!
"Bắt lấy Hứa Thanh, đưa đi Thiên Vương xử lý. Người bên ngoài nếu gây ra
trở ngại thì chém giết ngay tại chỗ vì tội mưu nghịch!"
Tại chớp mắt tiếp theo, hơn vạn đại quân huyết giáp bùng nổ sát khí ngập
trời giữa không trung, hành binh bày trận khí nuốt sơn hà, lấy thế dời núi lấp bể
lao mạnh về hướng quận Phong Hải.
Từ xa nhìn lại, bóng của một con cự tích màu máu hội tụ thành từ khí tức
mà tu sĩ vạn quân bùng nổ, truyển ra tiếng gào đinh tai nhức óc hướng về phía
quận Phong Hải trên màn trời.
Âm thanh làm nổ tung hư vô, tạo thành cơn bão.
Trong lúc nhất thời mặt đất rung chuyển, mây mù cuồn cuộn, nhật nguyệt
thất sắc!
Mà bên quận Phong Hải đã sớm nhẫn nhịn đến rồi cực hạn, bây giờ khí thế
đều nổ tung. Lần lượt từng bóng người hóa thành cầu vồng hợp thành trận pháp
ở giữa không trung!