vòng xoáy.
Còn Nhị Ngưu... Mắt thấy xung quanh như vậy, đáy lòng hắn thở dài, dâng
lên một chút cảm giác chua chua, đồng thời cũng có chút không thể tưởng
tượng nổi.
Một cảnh này cũng làm cho các tu sĩ của ba thành rung động không thôi.
Bọn họ lập tức hiểu ra, sau khi những người tham dự trên bầu trời này đi ra, đều
đang chờ đợi người đi tới từ trong vòng xoáy bây giờ, thế là bọn họ đều ngóng
nhìn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, vòng xoáy dường như cũng chuyển
động chậm lại, bóng dáng cất bước trong đó đã càng ngày càng rõ ràng.
Sương mù xám cũng cuồn cuộn như biển theo đó, tác động đến hư vô, lan
tràn thiên địa. Ý vị Hoang Cổ ẩn chứa trong đó nhấc lên gió lớn, dẫn động thiên
địa biến sắc, càng bởi vì sự dẫn dắt huyết mạch đến từ bát phương khiến cho
bên trong sương mù xám, truyền ra từng đợt tiếng động như Thần linh gào thét.
Chín đầu của Cửu Lê như ẩn như hiện huyễn hóa xung quanh bóng dáng
này, thấu ra sương mù, ngóng nhìn mặt đất.
Trên mặt đất, giờ khắc này, tất cả tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt, huyết mạch
đều dao động càng ngày càng mãnh liệt, cho dù có tu vi gì, chỉ cần là tu sĩ bản
tộc, sẽ không cách nào khống chế được loại dẫn dắt đến từ sâu trong huyết
mạch này.
Mà trong đó có cường giả thế hệ trước của Viêm Nguyệt, trong lúc tâm thần
nổi sóng này, nhìn thấy hình dáng chín đầu kia, ào ào sững sờ, tiếp đó nội tâm
chấn động, theo bản năng lộ ra nét mặt không thể tin nổi.
“Cái đó là...”
“Đây…”
Trong các tộc đàn phụ thuộc Viêm Nguyệt, cũng có người thay đổi nét mặt
sau khi nhìn thấy chín đầu trong sương mù kia, dâng lên vô số suy đoán, đồng
thời một đáp án khiến bọn họ không thể tin được chiếu vào trong đầu.
Mà không đợi đáp án này bị mỗi người trong bọn họ chứng thực, vòng xoáy
lại nổ vang một lần nữa. Sương mù trong đó bỗng nhiên khuếch tán ra ngoài,
bao phủ bát phương, rồi chín đầu bên trong đó lập tức xông ra vòng xoáy, xuất
hiện giữa thiên địa.
Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bá Hạ, Bệ Ngạn, Phụ
Hý, Li Vẫn, chín đầu bay lượn, tiếng gầm dâng lên ngập trời.
Cửu Lê, sau khi bị ngăn cách vô số năm tháng, cuối cùng đã hiện thế một
lần nữa!
Cảm giác căn nguyên hình thành từ khí tức của Tổ Vu, huyết mạch của
Huyền Thiên Đại Vu… Đi thẳng đến đỉnh cao.
Trong thời gian ngắn, tất cả tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt, linh hồn của bọn họ
rung động, huyết mạch của bọn họ bùng nổ. Sự dẫn dắt đến từ sâu trong huyết
mạch của đám bọn họ, cảm giác tộc đàn đến từ đám bọn họ, khiến cho tất cả
bản tộc Viêm Nguyệt, dồn dập cúi đầu cúng bái về phía chín đầu theo bản năng.
Còn những tộc đàn phụ thuộc kia, dù không có loại dẫn dắt huyết mạch này,
đều bị một cảnh này làm kinh hãi, suy đoán trong lòng cũng trực tiếp biến thành
hiện thực.
Loại cảm giác không thể tưởng tượng kia, cũng bùng nổ vô hạn.
Tùy theo mà đến là truyền thuyết Cửu Lê, cùng bản tộc Viêm Nguyệt xung
quanh cúng bái, làm bọn họ cũng cực độ rung động, đều lựa chọn cúi đầu.
Giờ khắc này, cho dù có tu vi, cho dù là thân phận đều đang cúi đầu.
Cũng chính vào lúc này, bóng dáng bên trong vòng xoáy đi ra khỏi vòng
xoáy.
Thời khắc hắn đứng trên bầu trời, trong sự cúng bái từ bát phương, hình
dáng của hắn triệt để lộ ra.
Tóc dài như con sông thời gian, tung bay sau lưng.
Hai mắt như linh hồn của bầu trời sao, bao hàm vô số ngôi sao.
Tướng mạo như đỉnh cao sinh mệnh, dẫn tới huyết mạch kinh thiên.
Ấy chính là Hứa Thanh!
Trong nháy mắt hắn xuất hiện, tiếng gầm của Cửu Lê chín đầu càng trở nên
hùng vĩ. Chúng bơi thẳng đến Hứa Thanh, vây xung quanh hắn, hình thành chín
cái đèn lồng huyết nhục!
Cảm nhận liên kết đồng nguyên giữa mình và chín đầu, Hứa Thanh không
nhìn về phía mặt đất, mà quay đầu nhìn vòng xoáy phía sau mình.
Giờ phút này theo hắn đi ra, vòng xoáy này đang tiêu tán.
Mà xuyên thấu qua vòng xoáy này, Hứa Thanh có thể cảm ứng được Sơn
Hải đại vực, cảm ứng từng con hung thú bên trong.
Điều này để trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ.
“Nếu ta ở bên ngoài, dốc hết sức bùng nổ khí tức Cửu Lê, thì có thể hình
thành triệu hoán đối với Sơn Hải đại vực hay không…”
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhưng hiển nhiên làm như thế trong Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc, sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thế là hắn chôn ý
nghĩ này dưới đáy lòng.
Mà giờ khắc này, trong mắt người ngoài, bầu trời biến sắc, hư vô mơ hồ, chỉ
có bóng dáng Hứa Thanh cùng chín cái đèn lồng kia là rõ ràng, tràn ra uy nghi
mênh mông.
Nội tâm Viêm Huyền Tử nổ vang, hơi thở dồn dập. Hắn không muốn cúi
đầu, nhưng sự dẫn dắt đến từ huyết mạch, khiến cho trán hắn nổi gân xanh, chỉ
có thể cúi đầu.
Thiên địa, vào lúc này tương đối yên tĩnh.
Chỉ có tiếng sấm im ắng, nổ tung trong lòng tất cả tu sĩ đang cúng bái.
Mà người chấn động không chỉ có tu sĩ nơi đây. Giờ khắc này, theo khí tức
của Cửu Lê khuếch tán, trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tất cả tộc nhân
bản tộc, cho dù người ở phương nào, huyết mạch của kẻ ấy đều đang quay
cuồng kịch liệt.
Thế là, bên ngoài Thần Sơn này, trong chớp mắt Hứa Thanh đi ra, vào thời
khắc bát phương cúng bái, ba bóng dáng hư ảo khí thế ngập trời, cùng một thời
gian, giáng lâm nơi đây.
Đó là ba tòa đại trướng vô cùng rộng lớn!
Mỗi một tòa, đều như một thành trì.
Tòa thứ nhất tràn ra ngọn lửa kinh thiên, ẩn chứa lực Thái Dương, bị một
biển lửa vờn quanh, xuyên thấu qua biển lửa, có thể nhìn thấy lều lớn màu vàng
trong chỗ sâu giống như cung điện.
Tòa thứ hai bị ánh trăng tràn ngập, tràn ra khí tức băng hàn, ánh trăng kia
như lụa sa, thần bí khó lường, làm hết thảy đều ở trong sự mông lung, mà ở chỗ
sâu trong mông lung này, là một tòa đại trướng tựa như Nguyệt cung.