nhanh phía trên thành trì đổ nát này.
Thế nhưng giữa lẫn nhau, bọn họ đều cố gắng giữ khoảng cách mấy trăm
trượng, nhất là thanh niên họ Phong, càng ở bên ngoài ngàn trượng.
Càng tiến lên, thành trì đổ nát này cũng càng hiển lộ trong mắt Hứa Thanh
rõ ràng hơn, chỉ thấy giữa kiến trúc nơi đây, vẫn tồn tại rất nhiều cây cối khô
héo.
Chúng rậm rạp chằng chịt, số lượng chúng nhiều, nhưng có không ít đều bị
đứt gãy.
Mà ở biên giới thành trì, vô số bộ rễ xâm nhập vào trong nham thạch của
hẻm núi.
Dường như tòa thành trì này được xây dựng trong sợi rễ.
Trong đầu Hứa Thanh, cũng bởi vậy mà phác hoạ ra một hình ảnh. Hiển
nhiên nơi này đã từng tồn tại một cây đại thụ, cây này sinh trưởng bên ngoài
hẻm núi, có lẽ có thể chống trời, cũng có lẽ tươi tốt tự thành bầu trời.
Mà gốc rễ của nó lan tràn trong mặt đất.
Còn về vị trí của thành trì này, thì hẳn là một hang đất năm đó.
Cho đến một ngày nào đó, có lẽ có người đại thần thông xuất hiện, dốc hết
sức, làm một khe rãnh lớn xuất hiện, thế là nơi này có hẻm núi lớn này, mà hang
đất cũng lộ ra bên ngoài.
“Như vậy, cây kia đâu… Có lẽ bị tộc Liêu Huyền di chuyển đi, cũng có lẽ
đã tiêu tan trong năm tháng? Nhưng sợi rễ còn có vết tích, thân cây cho dù tiêu
tán, cũng vẫn sẽ có vết tích mới đúng.”
“Nhưng ở bên ngoài không có đấu vết, như vậy khả năng cao là có thể bị di
chuyển, còn người di chuyển… Hoặc là Liêu Huyền, hoặc chính là một tộc thế
hệ sau nào đó.”
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ. Lời thanh niên họ Phong đã nói ra ở ngoài
hẻm núi trước đó, hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng. Đối với chuyện không
biết, tính cách của Hứa Thanh quyết định hắn chỉ tin quan sát và phán đoán của
mình.
Trừ phi, là người hắn tin tưởng nói ra.
Trong lúc suy tư này, ánh mắt Hứa Thanh rơi vào trên kiến trúc đổ nát. Nhìn
từ phong cách của những kiến trúc này, văn hóa nơi này tương tự Nhân tộc,
nhưng một chút chi tiết lại khác biệt.
Điều này cũng có thể lý giải. Vào thời đại Huyền U Cổ Hoàng, Nhân tộc là
tộc đàn chí tôn của Vọng Cổ, hết thảy dị tộc đều bắt chước Nhân tộc theo bản
năng, dùng đó làm thẩm mỹ.
Lúc Hứa Thanh đang quan sát, càng tiếp cận trung tâm thành trì đổ nát này,
bỗng nhiên một tiếng nổ vang, truyền đến từ thanh niên họ Phong phía trước
nhất, đồng thời một dao động không tầm thường tức khắc khuếch tán ra.
Hứa Thanh lập tức tập trung tinh thần, thân thể bỗng nhiên bay lên đến chỗ
càng cao hơn, Lan Dao phía sau hắn cũng lựa chọn giống như vậy.
Ở độ cao như vậy, hết thảy phía trước rõ ràng lộ ra trong tầm mắt Hứa
Thanh hơn. Chỉ trong chốc lát, hắn đã chú ý tới, vị trí trung tâm của vùng phế
tích, mặt đất vốn không có biến hóa gì, lại xuất hiện một gương mặt dữ tợn to
lớn.
Gương mặt này mọc trên mặt đất, dường như vẫn một mực ẩn nấp, cho nên
mới không bị phát hiện, mà theo thanh niên họ Phong bay qua, nó mới đột
nhiên xuất hiện. Nó duỗi ra một cái đầu lưỡi tràn đầy hư thối, phát động công
kích về phía thanh niên họ Phong.
Nhưng đầu lưỡi của nó lại bị thanh niên họ Phong bắt được, theo tu vi Uẩn
Thần bùng nổ, thân thể thanh niên họ Phong lóe lên, lại hóa thành khổng tước
ngũ sắc. Hắn hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên phóng tới gương mặt to lớn, rồi
xuyên thấu gương mặt này giữa tiếng nổ vang.
Ngay sau đó, thú quái dị hiển nhiên không tầm thường này, bị thanh niên họ
Phong ra tay đánh, đã yếu ớt vô cùng, trực tiếp sụp đổ.
Sau khi hình thần câu diệt, chỗ nó ở lộ ra một cái hố sâu.
Mà bóng dáng thanh niên họ Phong cũng từ khổng tước ngũ sắc hóa thành
thân hình ban đầu. Hắn đứng ở đó, vẫn chưa bước vào, mà nhìn về phía Hứa
Thanh và Lan Dao.
“Tiếp theo, đến lượt các ngươi.”
Thanh niên họ Phong nhàn nhạt mở miệng.
Lan Dao cười cười, lóe lên, xông vào hố sâu.
Thanh niên họ Phong không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh không nói một lời, cũng bay vào hố sâu.
Mắt thấy hai người như vậy, thanh niên họ Phong mới cất bước, tiến vào
cuối cùng.
Hố sâu này càng lạnh lẽo hơn bên ngoài, đống bùn xung quanh đều xuất
hiện vụn băng, càng xâm nhập, khí lạnh càng ngày càng đậm, lại đen kịt một
màu.
Nhưng ba người đều không phải tu sĩ tầm thường, cho dù nơi này có đen
nhánh hơn nữa, nhưng theo đôi mắt của ba người lóe lên, họ đều nhìn rất rõ
ràng.
Mà lần này, lại thuận lợi hơn trước đó rất nhiều.
Cho đến một nén hương sau, cũng chưa từng xuất hiện nguy hiểm gì, tuy
nhiên hố này thực sự quá sâu, với tốc độ của bọn họ, dù không phải dốc hết sức
bay nhanh, nhưng thời gian một nén hương, lại vẫn chưa dò xét đến phần đáy.
Nhưng thuận lợi chung quy là ngắn ngủi, khi thời gian nén hương thứ hai
qua được một nửa, bỗng nhiên Lan Dao phía trước tràn ra cánh hoa, nhanh
chóng khuếch tán ra xung quanh.
Những cánh hoa này nhìn như yếu ớt, nhưng mỗi một cánh đều ẩn chứa uy
lực kinh khủng. Ngay khi chúng tràn ra, lập tức có tiếng nổ vang truyền đến,
còn có một con vật như rắn, chợt lóe lên xung quanh Lan Dao.
Vật này hiển nhiên đang trong trạng thái ẩn nấp, muốn đánh lén Lan Dao,
nhưng không biết thế nào lại bị Lan Dao phát hiện. Nàng lan ra những cánh hoa
kia rồi bùng nổ, cứng rắn ép nó ra.
Giờ phút này nó hiện ra bóng dáng, hình dáng ấy nhìn thấy mà giật mình.
Đây không phải là rắn, mà là một tồn tại kỳ dị như khúc ruột, đang muốn
nhúc nhích chạy trốn, nhưng theo một tiếng hừ lạnh của Lan Dao, cánh hoa
xung quanh đột nhiên hội tụ, lại huyễn hóa thành một con khổng tước thất sắc.
Sừng trên đỉnh đầu con khổng tước, đúng là màu trắng.
Kể từ đó, màu sắc xuất hiện trên thân con khổng tước này thành tám màu.
Cho dù là khí tức, hay độ tinh thuần của huyết mạch, hiển nhiên nàng đều ở
trên thanh niên họ Phong, lại vượt qua rất rất nhiều.