mình biết, trong ngôn từ càng dùng các loại ngôn ngữ công kích hai vị từng xuất
thủ với Hứa Thanh này, mà còn không lặp lại.
Cố gắng biểu đạt ra dáng vẻ cùng một lập trường với Hứa Thanh.
Mà sở dĩ hắn hiểu rõ rõ ràng như thế, trên thực tế là bởi vì ban đầu hắn cũng
dự định vào trong Quỷ Xa ám lâm.
Còn về thời cơ, là chờ sau khi Tịch Đông Tử và Phàm Thế Song lưỡng bại
câu thương.
Giờ phút này nói xong, vì lý do an toàn, Thiên Mặc Tử nghĩ đến lời đồn
Hứa Thanh là Thần sứ của Tinh Viêm thần điện, thế là còn tràn ra một chút khí
tức của Tinh Viêm thần điện...
Sắc mặt Hứa Thanh bình tĩnh. Vào lúc sợi hồn xuyên thấu thẻ ngọc, dù đánh
nát nó, nhưng tin tức bên trong đã đi qua sợi hồn, để Hứa Thanh dò xét rõ ràng,
trên cơ bản nhất trí với lời nói của Thiên Mặc Tử.
Mà cho dù là bên trong ngôn từ công kích của đối phương, hay khí tức Tinh
Viêm thần điện tràn ra, ý ẩn chứa trong đó, Hứa Thanh đương nhiên hiểu, đối
phương đang ám chỉ mọi người là người một nhà.
Thế là ánh mắt Hứa Thanh trở nên sâu xa, nhìn toàn thân Thiên Mặc Tử này
một chút. Cho dù là tin tức đối phương đưa tới, hay thân phận tu sĩ Tinh Viêm
đều khiến cho Hứa Thanh không tiện đánh giết hắn.
Quan trọng nhất là người này từ đầu tới đuôi, cũng quả thật không có cử
động tự tìm đường chết nào.
Thế là Hứa Thanh cũng không so đo, đi về phía trước một bước, nháy mắt
đi qua từ bên cạnh Thiên Mặc Tử, thẳng đến phương xa.
Trong thời gian một cái chớp mắt, hắn đã ngay ở chân trời.
Theo hắn rời đi, đáy lòng Thiên Mặc Tử cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn quay đầu nhìn về phương hướng Hứa Thanh đi xa, trong lòng dâng lên cảm
giác cướp vừa chết hụt, đồng thời cũng có phức tạp.
“Trong trận chiến giữa Hứa Thanh và Tịch Đông Tử trước đó, hẳn không
giấu tài, mà thật là không bằng Tịch Đông Tử.”
“Nhưng gần hai tháng, người này đã đột phá tu vi, mà thiên kiêu như vậy,
mỗi một lần đột phá đều mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất.”
“Còn sương mù xám kia... Kịch biến trong Cửu Lê Cấm khoảng thời gian
trước, nhất định có liên quan trực tiếp đến người này.”
“Mà hắn còn mang cả sương mù xám của Cửu Lê Cấm ra ngoài, lại khống
chế một cách hoàn mỹ...”
Tâm thần Thiên Mặc Tử nghiêm nghị, hắn biết việc này đại biểu cho ý
nghĩa gì, đáy lòng cũng có một suy đoán làm hắn không dám tin.
“Chẳng lẽ, hắn thu phục... Cửu Lê rồi!”
Nghĩ tới đây, Thiên Mặc Tử thở sâu, trong mơ hồ hắn có một loại dự cảm,
có lẽ người đứng hàng thứ nhất trong thứ tự cuối cùng của cuộc đi săn lớn lần
này, không thể nói là tu sĩ Huyền Thiên.
“Đứng thứ nhất vòng thứ nhất, khả năng cao cũng là thứ nhất trong vòng thứ
hai, nếu vẫn là thứ nhất ở vòng thứ ba sau đó...”
“Đại Huyền Thiên!”
Tâm thần Thiên Mặc Tử chấn động.
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đã cực kỳ lâu, chưa từng xuất hiện Đại
Huyền Thiên.
Lần trước, vẫn là ở vạn năm trước.
“Nếu lần này thật sự xuất hiện Đại Huyền Thiên...”
Nội tâm Thiên Mặc Tử linh hoạt, suy nghĩ càng nhiều. Hồi lâu sau, trong
mắt hắn lộ ra vẻ quả quyết, hắn không bay về phía khu vực khác, mà đi theo
phương hướng Hứa Thanh rời đi, miệng càng hô to.
“Hứa huynh, Tịch Đông Tử cũng là hạng người âm hiểm giống như Phàm
Thế Song, vô cùng có khả năng cuối cùng sẽ lựa chọn liên thủ với Phàm Thế
Song. Vì tránh cho Hứa huynh giày vò, tại hạ sẵn lòng cùng đi tới, trợ giúp Hứa
huynh một chút sức lực!”
Giữa lúc nói, hắn đã triển khai tốc độ.
Hứa Thanh nhướn lông mày, lại lần nữa quan sát vị Thiên Mặc Tử này một
chút, trong tâm thần truyền đến âm thanh hơi cảnh giác của lão tổ Kim Cương
Tông.
“Chủ tử, kẻ này không thích hợp, nhất định có âm mưu, chủ tử ta đề nghị
lập tức chém giết hạng người xảo trá này!”
Hứa Thanh không để ý đến lời nói của lão tổ Kim Cương Tông, sau khi hắn
đảo ánh mắt qua trên người Thiên Mặc Tử, nheo cặp mắt lại, không cự tuyệt,
cũng không đồng ý, quay người lóe lên, đi về phía mảnh đất Quỷ Xa.
Mắt thấy Hứa Thanh không cự tuyệt, Thiên Mặc Tử mừng rỡ, lựa chọn đi
theo sau.
Trong lúc đó, Thiên Mặc Tử vì lưu lại ấn tượng tốt cho Hứa Thanh, cho biết
kỹ càng tin tức liên quan đến Sơn Hải đại vực mà mình biết được, trong đó có
rất nhiều đều là tin tức bên ngoài không mua được, cũng là Hứa Thanh mới biết
được lần đầu.
Ví dụ như tập tính của một vài con thú đặc thù, một vài nơi hung hiểm ẩn
giấu trong rừng mưa… vân vân.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau, bay nhanh một đường, khoảng
cách với vùng đất Quỷ Xa đã càng ngày càng gần.
Cùng lúc đó, trong khu thượng của Sơn Hải đại vực hiện tại, rừng mưa nơi
Sơn Xi ở, một trận truy sát tiếp diễn mấy tháng, lại vẫn đang triển khai.
Chỉ là không giống với khi Tịch Đông Tử truy sát Hứa Thanh, Hứa Thanh
bôn ba vạn dặm lúc trước, trận truy sát phát sinh ở khu thượng, thật ra vẫn luôn
ở trong vùng đất Sơn Xi.
Người bị đuổi giết, là Nhị Ngưu.
Kẻ đuổi giết, là Viêm Huyền Tử.
Thông qua các loại phương pháp không thể tưởng tượng nổi, Nhị Ngưu dẫn
theo Viêm Huyền Tử, không ngừng vòng qua vòng lại trong vùng đất Sơn Xi
này, ngôn từ thỉnh thoảng truyền ra cũng rất tiện.
“Chưa xong à, ta không phải chỉ cắt ngang quá trình thu phục của ngươi, lại
còn biết ngươi là cái tên bất nam bất nữ sao, ngươi cần đến nỗi như vậy à!”
“Thôi thôi, ngươi đừng đuổi được không, ta giới thiệu đạo lữ cho ngươi thì
thế nào?”
“Ta nói với ngươi, ta có một tiểu sư đệ...”
Theo Đội trưởng mở miệng, Viêm Huyền Tử sau lưng hắn bỗng nhiên nâng
tay, lập tức một luồng uy áp có thể sánh bằng Uẩn Thần, ôm hận mà ra từ trong
tay hắn, phô thiên cái địa, trấn áp Nhị Ngưu phía trước.
Trong tiếng nổ vang, thiên địa sụp đổ, thân thể Nhị Ngưu cũng tan vỡ,
nhưng trong chớp mắt tiếp theo, trong đất bùn phía xa, một con sâu màu xanh
lam bay ra, cấp tốc hình thành thân thể mới của Nhị Ngưu, tiếp tục chạy trốn.