rõ ràng mang dáng vẻ tuổi nhỏ, nhưng nét mặt lại uy vũ khí phách như mãnh hổ
xuống núi, khí thế hào hùng, phảng phất có thể rung động thiên địa.
Hai mắt hắn sắc bén như đao, khiến người khác nhìn mà khiếp sợ.
Giờ phút này, sau khi Hứa Thanh cúi đầu, ba vị Ti Quyền khí chất khác biệt
này đều nhìn sang.
Ánh mắt của ba vị Ti Quyền quét đến làm Hứa Thanh chấn động tâm thần.
Hắn cảm nhận được ánh mắt ba vị Ti Quyền này như kiếm, ẩn chứa sức
xuyên thủng kinh người, như muốn nhìn thấu toàn bộ trong trong ngoài ngoài cả
mình.
Nhưng vào lúc này, bốn luồng thần quyền trên khư thổ trong cơ thể hắn lấp
lánh, trên trăm thần quyền hư ảo đều đang dâng lên. Dường như cảm thấy bị
mạo phạm, mỗi một luồng trong chúng bùng nổ, hình thành lực trở ngại, càng
không cho phép xâm phạm mà xông ra ngoài một đợt.
Nét mặt ba vị Ti Quyền kia hơi động, ánh mắt tối sầm lại theo, càng không
nhìn thấy hư thực của Hứa Thanh mảy may.
Cùng lúc đó, một vài âm thanh kêu nhẹ cũng truyền tới từ trong đám người
xung quanh, người truyền ra âm thanh, đều là vương hầu dưới trướng ba Đại Ti
Quyền.
Nếu chỉ vẻn vẹn như thế thì cũng thôi, nhưng dưới thần quyền lấp lánh, Cửu
Lê trong thân thể Hứa Thanh tràn ra ngoài thân thể, hóa thành chín đầu rít gào
hướng về các phương, khí thế như cầu vồng, âm thanh đinh tai nhức óc như
thiên lôi nổ tung.
Sau đó chúng lại hóa thành đèn lồng xoay chầm chậm, khí tức Tổ Vu dâng
lên theo đó.
Lực lượng huyết mạch trong thân thể tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt phía dưới,
đều nổi sóng ở mức độ khác biệt.
Cho dù có tu vi gì, dưới đến bình thường, trên tới Ti Quyền, không ngoài dự
tính, đều bị dẫn động.
Đám tu sĩ biến sắc, những vương hầu kia đều tập trung suy nghĩ. Tuyên
quan giữa không trung cách Hứa Thanh gần nhất, giờ phút này hơi thở cũng mất
khống chế mà trở nên dồn dập một chút, trong ánh mắt nhìn về Hứa Thanh, vẻ
kỳ dị đã tiêu tan, đổi thành ngạc nhiên nghi ngờ.
Cho dù tại vòng thứ hai, sau khi Hứa Thanh xuất quan, đã từng có chuyện
cùng loại phát sinh, nhưng so với bây giờ, cách biệt như trời với đất.
Lúc ấy chỉ khiến huyết mạch người ta có cộng minh, mà bây giờ là huyết
mạch cuồn cuộn, dẫn đến toàn tộc dao động!
Đây đương nhiên là bởi vì trong Vu Tàng thứ năm, Tổ Vu hóa thành trời, tu
vi Hứa Thanh lại đột phá Linh Tàng, bước vào con đường Quy Hư.
“Cửu Lê…”
Trong mắt ba vị Ti Quyền đều có một vệt phức tạp, hiển nhiên có biết được
đối với việc làm của vị Đại Ti Quyền nhất thống tộc đàn năm đó, thậm chí có
thể cũng đều hiểu giao dịch giữa vị kia và Thần linh.
Cho nên giờ phút này nhìn Hứa Thanh, trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ,
nhưng lại không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu. Mắt thấy ba vị Ti Quyền ngầm
đồng ý, Tuyên quan đứng nghiêng người trước Hứa Thanh lập tức mở miệng.
“Trao cho Nhân tộc Hứa Thanh, danh xưng Viêm Nguyệt Đại Huyền Thiên,
chiêu cáo Vọng Cổ vạn tộc đều biết!”
“Ban thưởng Đại Huyền Thiên giáp, thiên địa không thể tổn thương!”
“Ban thưởng đất phong chín quận, bồi dưỡng tu sĩ!”
“Ban thưởng Thị Linh nhận, thêm sắc bén cho!”
“Ban thưởng chúc phúc của Tinh Thần, chủ soái thần điện!”
“Ban thưởng Huyền Thánh lệnh, địa vị như hầu, hưởng hưng thịnh của
Viêm Nguyệt, tộc phụ thuộc thấy phải quỳ, vạn tộc thấy, không dám không
theo!”
Âm thanh một câu cao hơn một câu, phần thưởng liên tiếp khiến tất cả tu sĩ
nơi đây đều chấn động.
Thực sự là những phần thưởng này tôn quý cực kỳ, Đại Huyền Thiên giáp
kia có thể xưng là chí bảo phòng hộ, dù không thật sự là thiên địa không thể tổn
thương, nhưng sau khi mặc vào, Uẩn Thần bình thường cũng khó phá vỡ nó.
Đất phong chín quận, phạm vi càng có thể xưng là nửa vực.
Còn có Thị Linh nhận kia lại càng kinh người, sát thương mạnh đến mức
khiến người khác nghe thấy đã sợ mất mật.
Lại càng không cần phải nói chúc phúc của Tinh Thần, chủ soái thần điện,
danh phận bậc này, có thể nói thần ân mênh mông.
Còn Huyền Thánh lện, địa vị giống như vương hầu cuối cùng, có thể làm
cho một ngoại tộc như Hứa Thanh cũng có địa vị siêu phàm.
Những phần thưởng này, cho dù là Hứa Thanh, cũng phải chấn động tâm
thần, trong mắt lộ ra một chút phức tạp.
Hắn đương nhiên hiểu được, tất cả là bởi Tinh Viêm thượng thần, nhưng hắn
cũng không biết vì sao sau lần đầu tiên nhìn thấy mình đến bây giờ, Tinh Viêm
thượng thần từ đầu đến cuối đều trả giá và trợ giúp cho hắn.
Còn về lời nguyên dương gì đó, Hứa Thanh không tin, chỉ không biết trong
đó rốt cuộc ẩn chứa nhân quả và tình hình thực tế thế nào.
Mà ngay lúc nỗi lòng hắn phức tạp, một âm thanh lành lạnh bỗng nhiên
truyền ra trong tộc đàn Viêm Nguyệt Huyền Thiên phía dưới.
“Xin mệnh lệnh Ti Quyền, khiêu chiến Đại Huyền Thiên Hứa Thanh!”
Âm thanh vừa vang lên, một bóng người chợt bay ra từ trong tộc nhân Viêm
Nguyệt, đứng giữa không trung.
Một bộ áo bào đỏ như ngọn lửa, tóc dài như đạo tắc hóa thành.
Dung nhan tuấn mỹ dù không phải hoàn mỹ không một tì vết, nhưng cũng
có thể được xưng là tuyệt thế.
Trong thân thể tu sĩ này có khí tức hùng hậu đáng sợ bùng nổ, mà trên bờ
vai phải của hắn, thiêu đốt một ngọn lửa màu trắng. Trong ngọn lửa thình lình
tồn tại một đại thế giới mênh mông kinh người.
Ấy chính là Viêm Huyền Tử.
Ánh mắt của hắn sáng ngời, ẩn chứa chiến ý ngang nhiên nhìn về Hứa
Thanh.
“Không biết Đại Huyền Thiên Hứa Thanh, ngươi có dám tiếp chiến!”
Tiếng như lưỡi dao, kiếm dọa bát phương.
Giờ khắc này, tu sĩ toàn tộc Viêm Nguyệt sôi nổi tập trung tinh thần, tất cả
tộc đàn phụ thuộc đều lóe lên ánh sao trong mắt, tu sĩ vây xem ở bát phương
đều ghé mắt.
Ba vị Ti Quyền như có điều suy nghĩ, ngay cả Thần Sơn cũng lên ánh vàng.
Thần Sơn lấp lánh ánh vàng, nhưng lại chưa truyền ra thần chỉ gì.
Trong mắt ba vị Ti Quyền ẩn chứa thâm ý, cũng không mở miệng nửa câu