Mục lục
Quang Âm Chi Ngoại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn quả trứng kia, Nhị Ngưu cũng lấy ra một quả trong tay.

“Đáng tiếc chúng ta không am hiểu ấp trứng...”

Nhị Ngưu thở dài. Lúc đang không cam lòng suy nghĩ, trong đầu Hứa Thanh

hiện ra một người và hình ảnh đối phương đã từng vụng trộm lai giống lại ấp

trứng dị thú, bỗng nhiên mở miệng.

“Ngô Kiếm Vu am hiểu.”

Đôi mắt Nhị Ngưu sáng lên.

“Không sai, hắn am hiểu, hai quả trứng này của chúng ta cấp cho Ngô Kiếm

Vu, để hắn đi ấp trứng ra cho chúng ta.”

Nói xong, Đội trưởng nâng tay lấy đi hai quả trứng, đang muốn tiếp tục nói

chút gì đó, nhưng đúng vào lúc này, Nhân tộc Hoàng Đô xa xa bỗng nhiên lấp

lánh ánh sáng.

Từng đợt ánh hào quang phóng lên tận trời, hóa thành từng đám mây lành,

trải ra quá nửa màn trời.

Đồng thời tiếng chuông vang, truyền ra từ bên trong Hoàng Đô, âm thanh

điếc tai nhức óc, hùng vĩ vô cùng, lại trang trọng túc mục đến cực hạn.

Chuông vang mười hai tiếng!

Vang vọng Hoàng Đô, rơi vào trong tai tất cả mọi người.

Lễ này hoàn toàn vượt qua Thiên Vương, duy chỉ vào lúc Nhân tộc đại

thắng hoặc tế tổ, mới vang như vậy.

Hôm nay, Nhân tộc dù không phải đại thắng, nhưng cũng hóa giải được

nguy cơ. Hơn nữa, vinh quang Hứa Thanh mang đến, dù chỉ là cá nhân, nhưng

hắn là Nhân tộc, phần vinh quang này sẽ biến thành ánh sáng, bao phủ cả mảnh

đất Nhân tộc.

Thế là, mười hai tiếng chuông vang, chỉ vì một mình hắn!

Thấy cảnh này, nghe thấy tiếng chuông vang này, Hứa Thanh thở sâu. Đội

trưởng bên cạnh hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra dáng hùng hùng hổ hổ, làm chủ

phong vân.

Đồng thời hắn còn nhanh chóng truyền âm.

“Tiểu sư đệ, thả Cửu Lê ra, mặc Huyền giáp, ước mơ của đại sư huynh hôm

nay dựa vào ngươi đấy.”

Hứa Thanh bất đắc dĩ, hắn đương nhiên biết ước mơ của đại sư huynh, chính

là có một ngày có thể biến thành Huyền Thiên, trở về Nhân tộc, vinh quang một

phen.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, hắn thật không muốn, nhưng nếu đại sư huynh yêu

cầu…..

Đại Huyền Thiên giáp chợt dựng lên bên ngoài thân thể Hứa Thanh, càng có

Cửu Lê rít gào thét xuất hiện, hóa thành chín cái đèn lồng, vây xung quanh

mình. Một thân khí thế, dâng lên ngập trời vào thời khắc này, khiến cho thiên

địa biến sắc, gió nổi mây phun.

Cùng lúc đó, Cổ Hoàng tinh bên trong Hoàng Đô kia, lúc này cũng bị tiếng

chuông vang dẫn dắt, hơi chấn động một chút. Ngay lập tức, một luồng khí vận

bốc lên, hình thành từng con thú điềm lành giữa những đám tường vân kia, khí

thế rộng lớn.

Thậm chí con rồng khí vận của Nhân tộc cũng hoá hình xuất hiện, vờn

quanh trên bầu trời, kèm theo từng bóng dáng tiên hiền. Trong thời gian ngắn,

cả Hoàng Đô Nhân tộc sặc sỡ lạ thường!

Cuối cùng, sau khi con rồng khí vận kia phát ra tiếng gầm rung động thiên

địa, vô số bóng dáng bay ra từ bên trong Hoàng Đô, số lượng nhiều chừng mấy

ngàn.

Trong đó đều là các đại thần, quý tộc và cường giả của Nhân tộc. Quá nửa

trong số đó, Hứa Thanh đều đã gặp, mà người dẫn đầu là một vị trung niên khí

vũ hiên ngang!

Người trung niên này mặc trường bào màu lam khảm hoa văn mây trắng,

dáng người khôi ngô, tựa như núi cao chập chùng, cho người ta một loại ấn

tượng thị giác mãnh liệt.

Khuôn mặt cương nghị, mắt sáng như đuốc, phảng phất có thể nhìn rõ hết

thảy, khiến người ta kính sợ ba phần. Sống mũi cao thẳng, bờ môi đóng chặt,

đem đến cho người ta một loại cảm giác trầm ổn, kiên nghị, nhất là trên trán còn

lộ ra một luồng khí phách, phảng phất là người lãnh đạo trời sinh.

Giờ phút này hắn đi tới, bóng dáng dẫn dầu mọi người đi lại như gió, loại

cảm giác ung dung không vội kia như thể đã có từ lúc sinh ra.

Toàn thân tu vi, càng đến Uẩn Thần bát giới!

Đây chính là Thiên Vương đệ nhất Nhân tộc, Trấn Viêm Vương.

Tại Nhân tộc, hắn là một truyền thuyết, cũng là một thần thoại!

Thân là Thiên Vương đệ nhất, trừ Nhân Hoàng, hắn càng là người mạnh

nhất bên ngoài bên trong. Sự tồn tại của hắn giống như Định Hải Thần Châm

trong tu sĩ, quân thần trong quân sĩ vậy.

Làm Uẩn Thần bát giới duy nhất của Nhân tộc, dưới tình huống Nhân

Hoàng không thể tuỳ tiện rời đi Hoàng Đô, trong trạng thái Chấp Kiếm Đại Đế

chỉ có sức đánh một kiếm, tất cả chiến tranh bên ngoài Nhân tộc đều cần hắn đi

xử lý.

Cho nên ngoài trấn thủ biên cương Viêm Nguyệt Huyền Thiên lâu dài, trận

chiến to to nhỏ nhỏ đời này của Trấn Viêm Vương có thể nói là vô số.

Gần như mỗi một lần Nhân tộc đại chiến, hắn đều tham dự, mỗi một lần cục

diện thảm thiết nhất, nghiêm trọng nhất, hắn đều nghĩa bất dung từ.

Vô số năm qua, hắn nhiều lần suýt nữa vẫn lạc, càng bị thương vô số kể. Trả

cái giá lớn như vậy, mà số lượng dị tộc hắn chém giết có thể xếp thành biển

xương cốt.

Có thể nói chinh chiến cả đời!

Hôm nay, hắn lại trở về, lại đích thân ra ngoài, tới đón Hứa Thanh!

Bởi vậy có thể thấy được, quy cách lễ đón Hứa Thanh trở về của Nhân tộc

cao đến mức nào, đồng thời cũng có thể nhìn ra sự coi trọng của Nhân Hoàng

và vị Trấn Viêm Vương này đối với Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng chấn động tâm thần. Dù hắn chưa bao giờ thấy Trấn Viêm

Vương, nhưng chuyện liên quan với đối phương, hắn đã nghe nói quá nhiều sau

khi đi tới Hoàng Đô.

Giờ phút này từ thái độ của mọi người, từ tu vi kinh khủng của đối phương,

từ một thân khí tức bởi vì giết chóc quá nhiều khó mà đè xuống kia, hắn đã lập

tức nhận ra thân phận của đối phương.

Bực Thiên Vương chinh chiến vì Nhân tộc như vậy, Hứa Thanh tất nhiên là

tôn kính vô cùng.

Cho nên hắn không chút do dự, không nghe theo ngôn từ của Đội trưởng,

mà lập tức thu hồi Đại Huyền Thiên giáp và Cửu Lê, đi nhanh về phía trước

mấy bước, nét mặt nghiêm nghị, ôm quyền cúi đầu với người đang đi tới.

“Hứa Thanh bái kiến Trấn Viêm Vương.”

Ánh mắt sáng ngời của Trấn Viêm Vương rơi vào trên người Hứa Thanh,

trên gương mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười hiếm thấy.

“Vấn tâm vạn trượng, Đại Đế ban kiếm, Vực chủ Thánh Lan đại vực, tôn sư

Đại Huyền Thiên của Viêm Nguyệt, hay một đại thiên kiêu của Nhân tộc ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK