cứu viện.
Thần linh, cao cao tại thượng, là không có tình cảm.
Cho nên trong cuộc đi săn này, sống cũng thế, chết cũng vậy, đều phải dựa
vào bản thân mình đi tranh thủ.
“Đã như vậy...”
Tịch diệt tử cười thảm một tiếng, dứt khoát không bỏ chạy nữa, mà nhìn
chòng chọc vào Hứa Thanh, sự điên cuồng trong biểu cảm, theo hắn cắn răng
thật chặt, bỗng nhiên bùng nổ.
Trong tiếng vang ầm ầm quanh quẩn, một luồng khí tức nguy hiểm dâng lên
từ trên người Tịch Đông Tử.
Kèm theo dao động khủng bố, là khí thế rộng rãi lấy hắn làm trung tâm xốc
lên bát phương.
Ngọn nguồn của hết thảy biến hóa này, đến từ thức hải của hắn!
Chín mươi sáu thần bài tồn tại trong thức hải của hắn, bây giờ cùng nhau
rung động, phía trên hiển hiện khuôn mặt của những thần đã tử vong kia.
Chúng phát ra tiếng gầm thét tới từ Minh giới, rơi vào nhân gian, hình thành
vòng xoáy khổng lồ, chuyển động ầm ầm xung quanh Tịch Đông Tử.
Càng lúc càng lớn.
Lực lôi kéo cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Trong thời gian ngắn, màn trời đều từ màu đỏ biến thành u ám, mặt đất mơ
hồ, như thành biển tối.
Toàn bộ thế giới tựa như lâm vào âm phủ, từng hồi tiếng thì thầm cổ xưa
cũng vọng lại từ trong vùng u ám này.
Mà Tịch Đông Tử đang ở trung tâm của vòng xoáy này, khí tức nguy hiểm
trên người hắn càng ngày càng mạnh, trong nháy mắt, thân thể hắn lại truyền ra
tiếng ken két.
Rồi bắt đầu sụp đổ.
Dường như thân thể của hắn cũng sắp không chịu nổi loại bùng nổ này.
Nhưng hắn không quan tâm.
Hiến tế Thiên đạo, sinh cơ, tu vi, hắn còn có linh hồn.
Chân hồn thuộc về Tịch Đông Tử giấu trong hơn chín mươi thần bài kia, giờ
phút này bỗng nhiên lấp lánh. Ngay trong khoảnh khắc Tịch Đông Tử gầm nhẹ
một tiếng, chân hồn của hắn tự động sụp đổ, hóa thành một luồng lực cuồng
bạo, tác động đến tất cả thần bài.
Chân hồn, là hạch tâm của thức hải hắn, hồn tan nát có thể ảnh hưởng đến
tất cả.
Thế là dưới sự kích thích của hắn, những thần bài vốn chấn động kia, giờ
phút này lại càng rung động kịch liệt hơn.
Trong chớp mắt tiếp theo, mỗi một thần bài lại tràn ra ánh sáng vàng óng
thần thánh, xuyên thấu ra từ bên trong cỗ thân thể tàn tạ này của Tịch Đông Tử.
Từng tia sáng, ánh vào bầu trời.
Từ xa nhìn lại, trong thiên địa u ám, tất cả chín mươi lăm luồng sáng vàng
óng giao thoa giữa không trung, rồi huyễn hóa thành chín mươi lăm thần bài to
lớn.
Bọn chúng trôi nổi bát phương, phát ra lực diệt tuyệt, tiếp đó tổ hợp lại với
nhau, hình thành một gương mặt to lớn đang nhắm mắt.
Gương mặt này xấu xí, không có ngũ quan nhân loại rõ ràng, mà như sâu
bọ, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cùng lúc đó, cũng trong một chớp mắt này, thân xác của Tịch Đông Tử đã
dầu hết đèn tắt. Cuối cùng, trước khi tan thành tro bụi, hắn nhìn về phía Hứa
Thanh, khóe miệng cười nhe răng.
“Ta chờ ngươi tại âm minh.”
Nói xong, hết thảy của hắn đều tiêu tán.
Chỗ hắn ở, chỉ có khuôn mặt to lớn kia, hiện lên trên màn trời.
Hai mắt nó hơi động một chút, rồi bỗng nhiên mở ra.
Hư vô thổi lên làn gió cổ xưa, thổi mục nát và tử vong tới thế gian.
Hướng về Hứa Thanh.
Thiên địa thất sắc, toàn thân trên dưới của Hứa Thanh lập tức xuất hiện phản
ứng dị hoá.
Nhưng Hứa Thanh đã không phải là Hứa Thanh năm đó. Nhiều lần đối mặt
với Thần linh khiến cho hắn đã có tính miễn dịch nhất định, đồng thời hình thái
thần linh tầng thứ tư của chính hắn cũng là tồn tại Thần linh giống vậy.
Cho nên trên việc đối kháng với sự ảnh hưởng của Thần tức dị chủng, cũng
chỉ có cách cắt bỏ bản thân. Một khắc, sau theo thân thể Hứa Thanh lóe lên, tất
cả bộ phận dị hoá trên thân thể hắn, tự động thiêu đốt, cuối cùng phân giải, hóa
thành sợi hồn.
Rồi hắn mới ngẩng đầu, dò xét khuôn mặt to lớn trên bầu trời này, trong mắt
lộ ra tia sáng u ám.
Sự dò xét của hắn giống như phạm tội khinh nhờn, dẫn tới cơn giận Thần
linh, thế là gương mặt kia há to miệng, bỗng nhiên hút khẽ về phía Hứa Thanh.
Thiên địa đổ sụp, hư vô nổ tung, một lực hút to lớn, dâng lên từ tận cùng bát
phương, bao phủ Hứa Thanh.
Thân thể Hứa Thanh mất khống chế, dưới lực hút này nhanh chóng tới gần
gương mặt to lớn kia, như sắp bị cắn nuốt.
Đây là đòn sát thủ cuối cùng của Tịch Đông Tử.
Hi sinh hồn của chính mình, đổi lấy tất cả thần bài khôi phục ở một mức độ
nhất định, dùng điều này... Để đồng quy vu tận với Hứa Thanh!
Đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới bây giờ.
Thần linh, không thể đến cứu viện hắn.
Chết thì cũng chết.
Nhưng nếu trong thời khắc tử vong, bày ra hết giá trị và quyết tâm của
mình, như vậy cũng không phải không thể được, Thần linh bởi vậy hài lòng, thì
tương lai sẽ được phục sinh.
Mà Thần linh hài lòng hay không, không có ai biết được, nhưng qua thần
thái Hứa Thanh lộ ra trong mắt, đáy lòng hắn rất vừa ý.
Hết thảy điều này đúng là những gì hắn muốn nhìn thấy.
Trong một trận chiến với Tịch Đông Tử mấy tháng trước, hắn biết được sự
quỷ dị trong thức hải của đối phương. Dưới Vớt Trăng Trong Giếng, thần bài
của hơn chín mươi chín Thần linh tử vong kia rõ mồn một trước mắt.
Lúc ấy, hắn không biết được vì sao.
Nhưng sau khi hiểu ra nội dung mảnh vỡ kí ức của Cửu Lê, nhìn thấy lịch
sử lúc trước, hắn đã vô cùng rõ ràng đối với lai lịch của những thần bài kia.
Những thứ kia chính là Thần linh tử vong trong trận giao chiến giữa Vu và
thần lúc trước.
Dù đã vẫn lạc, không còn uy thế khi còn sống, nhưng đã có thể xuất hiện tại
trong thức hải của Tịch Đông Tử, hóa thành nội tình mạnh mẽ của Tịch Đông
Tử, như vậy Hứa Thanh cảm thấy hẳn là cũng có thể đặt ở trong Vu Tàng của
mình, biến thành chất dinh dưỡng của Vu.
Tiền đề, là những thần bài này, sinh động.
Giống như bây giờ.
“Thần bài do Thần linh Tử vong biến thành, cũng chỉ là bia mộ mà thôi, rốt
cuộc... Đều đã vẫn lạc!”