nam Nghênh Hoàng Châu, nhưng nó nằm ở bên kia của Thái Ti Độ Ách Sơn.
Tòa sơn mạch này vô cùng trù phú, phạm vi cực lớn nhưng bên trong tràn
ngập chướng khí, đông đảo tà môn ma đạo, đồng thời cũng ẩn chứa vô số quỷ
dị.
Từ trình độ nào đó mà nói, thì nơi này cũng không khác gì là cấm khu cả.
Mà dãy núi này, cũng phân cách vùng phía nam của Nghênh Hoàng Châu
thành hai bộ phận.
So ra mà nói, một bên là một cõi yên vui, ít nhất thỉnh thoảng sẽ có tiếng
cười truyền ra, mà mặt khác lại là địa ngục, tiếng khóc cũng là một loại xa xỉ,
trong này chỉ có một thứ duy nhất đó là chết lặng.
Đó, chính là Tam Linh Trấn Đạo Sơn.
Ngoại trừ cấm địa, nơi đây chính là một trong những hung thổ lớn nhất bên
trong Nghênh Hoàng Châu.
Non nửa Nam Hoàng Châu nằm trong phạm vi của nó, bên trong có 137 tiểu
quốc, có cả nhân tộc và dị tộc.
Bất kể ban ngày hay là đêm tối, bên trong 137 tiểu quốc này đều không
truyền ra quá nhiều âm thanh, không phải do bên trong không có người, mà đối
với người bên trong, còn sống chính là một loại dày vò, tất cả chúng sinh trong
này đều bị nuôi nhốt, chỉ là khẩu phần lương thực.
Mà khẩu phần lương thực thì không có tư cách nói chuyện.
Cho nên người sinh hoạt ở trong 137 tiểu quốc này đều mất đi năng lực nói
chuyện, âm thanh duy nhất có thể phát ra, đó chính là kêu rên thảm thiết mãnh
liệt.
Vì vậy đại địa ở nơi đây cũng vô cùng trầm lặng, bầu trời cũng là như thế,
tất cả đều là một mảnh lờ mờ, ánh sáng nhật nguyệt cũng rất khó chiếu vào, bị
mây đen dầy đặc bao phủ.
Chỉ có từng tòa hài cốt chồng chất trên núi nhỏ, lấy máu thịt vạn tộc làm
dầu, đốt lên ngọn lửa, cũng là nguồn sáng duy nhất trong mảnh hung thổ của
nhân gian này.
Trên những tiểu sơn bằng hài cốt kia không có bất kỳ một miếng thịt dư nào,
tất cả đều là xương cốt đã trải qua thời gian rất lâu, cũng có một số là mới ném
tới không lâu.
Thả mắt nhìn đi, những núi hài cốt như vậy thì chỗ nào cũng có.
Cách mỗi năm trăm dặm lại có một tòa, rập rạp vô số tựa như biến thành
một rừng xương.
Có thể tưởng tượng, vô số năm qua, số lượng phàm tục của vạn tộc tử vong
ở nơi đây là một con số khổng lồ.
Cũng chính vì loại trình độ tử vong thế này, khiến cho nơi đây tràn ngập tử
khí, vô cùng áp lực.
Mà màu sắc của mặt đất nơi đây, sau khi lần lượt bị máu tươi thấm sũng, đã
biến thành một màu tử sắc, từng hạt cát to lớn đã bị dính liền lại với nhau thành
từng mảnh, nhìn thấy mà giật mình.
Còn có một mùi tanh hôi khó ngửi tràn ngập khắp thiên địa, người bình
thường ngửi thấy nhất định sẽ không nhịn được mà không ngừng nôn mửa, cho
đến khi nôn cả mật đắng ra ngoài.
Mà nơi đây cũng có cây cối, chỉ là những cây này đều là màu đỏ, hấp thu
chất dinh dưỡng trong đất bùn máu, từng trái vô cùng quỷ dị, đồng thời, phía
trên thỉnh thoảng còn treo một số thây khô trần truồng.
Khi có gió thổi qua là những thây khô này lung la lung lay, tựa như những
miếng thịt khô đang bị phong hóa.
Nếu như cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy trên người những thây khô này đều
được chà một chút vật phát ra khí tức.
Mà khí tức này sẽ thu hút một chút hung điểu trên bầu trời, cùng với quỷ dị
tràn ngập tại bốn phía, bọn nó sẽ trở thành nguyên liệu phụ gia để nấu nướng
cùng đám thây khô kia.
Ngoại trừ loại cây cối đó, nơi đây còn có huyết hồ.
Trong mảnh hung thổ này, bên trong hồ nước yên ắng nổi lên từng trận bong
bóng khí, thỉnh thoảng có đệ tử Tam Linh Trấn Đạo Sơn đi đường ngang qua sẽ
dừng lại uống một ngụm, sau đó vẻ mặt liền lộ ra cảm giác thỏa mãn.
Pháp Hạm của Hứa Thanh lặng lẽ bay qua trên bầu trời, hắn im lặng nhìn tất
cả hình ảnh phía dưới.
Đội trưởng cũng là trầm mặc không nói, ngay cả Ngôn Ngôn lệ khí rất nặng
mà khi nhìn thấy hết thảy quang cảnh nơi này, cũng đều có chút thất thần.
Hứa Thanh và đội trưởng đã từng gặp qua một thế lực tự xưng là Tiểu Tam
Linh ở bên trong Thái Ti Độ Ách Sơn, nhưng nếu so sánh cùng nơi đây, đám kia
ngay cả cái chữ "tiểu" cũng không xứng.
Không cách nào so sánh.
"Nhìn như 137 nước, nhưng hôm nay còn lại chưa đủ 100, đây cũng là lý do
vì sao mà đoạn thời gian gần đây Tam Linh Trấn Đạo Sơn liên tiếp ra ngoài,
cướp đoạt tiểu quốc tới đây."
"Con số 137 này giống như có ý nghĩa đặc thù đối với Tam Linh, cho nên
mỗi khi đồ ăn của bọn họ chưa đủ, sẽ phải lập tức bổ sung.” Đội trưởng nhìn
qua đại địa, nhẹ giọng mở miệng.
"Nhưng tu vi đã đến trình độ của Tam Linh, tại sao vẫn muốn cắn nuốt
huyết nhục của vạn tộc, đối với bọn họ mà nói, có lẽ điều này không có ý nghĩa
gì mới phải." Ngôn Ngôn ở bên cạnh quan sát, rất là khó hiểu nói.
"Tam Linh là do tam hồn của Nam Nhạc Quỷ Đế biến thành.”
Hứa Thanh nói những lời lúc trước sư tôn từng nói với mình cho đội trưởng
và Ngôn Ngôn, đồng thời hắn cũng cảm nhận được Quỷ Đế Sơn được đưa đến
trong thức hải của mình, bỗng nhiên có chút không giống lúc trước.
Hình như, sau khi hắn tới bên trong phạm nơi này, tòa Quỷ Đế Sơn trong
thức hải của hắn càng trông sống động hơn nhiều.
Điều này lập tức khiến cho đáy lòng Hứa Thanh cảm thấy rất là kỳ dị, đồng
thời cũng có thêm càng nhiều suy đoán.
Đội trưởng nghe xong liền như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
"Vậy thì không có gì kỳ quái, một thân ba hồn bảy vía, trong này nhất định
ẩn chứa quy tắc nào đó mà chúng ta không biết được.”
Sau khi Hứa Thanh cảm thụ Quỷ Đế Sơn trong thức hải, lại nhìn xuống
huyết hồ phía dưới, nhìn đệ tử Tam linh Trấn Đạo Sơn đang lấy nước bên cạnh
huyết hồ, trầm giọng mở miệng.
"Dựa theo lời của sư tôn, sau khi tôn Quỷ Đế vẫn lạc, liền khiến cho
Nghênh Hoàng Châu từ đó trở nên khác biệt, như vậy cũng có thể tạm hiểu
rằng, mỗi một người sinh ra trên vùng đất này, trong cơ thể đều sẽ ẩn chưa một
tia huyết mạch của Quỷ Đế?"
"Mà nếu đáp án chính là như thế, vậy thì cũng có thể giải thích tại sao Tam
Linh lại liên tiếp ăn…Đó chính là phương thức lớn mạnh của bọn họ."
"Không sai!" Ánh mắt đội trưởng sáng lên.
"Tám chín phần mười chính là như thế rồi, nhưng mà những thứ này cách
chúng ta quá xa, chúng ta không cần đi tìm kiếm chân tướng của việc này làm
gì.”
Trong lúc nói chuyện, ba người trên Pháp Hạm im hơi lặng tiếng bay qua
huyết hồ, Pháp Hạm lớn như vậy lướt qua đỉnh đầu, nhưng người đệ tử đang lấy
nước bên dưới lại không hề có bất luận phát hiện gì.
Đây là do sau khi tiến vào phạm vi Tam Linh Trấn Đạo Sơn, đội trưởng liền
lấy ra bảo vật ẩn nấp của bản thân, khiến cho nó bao phủ Pháp Hạm của Hứa
Thanh.