Mục lục
Quang Âm Chi Ngoại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có… Sa vào.”

“Mà còn có đang giãy dụa…”

“Bởi vì, nơi đáy lòng hướng tới nhất định tồn tại ánh sáng.”

Nói xong, Trấn Viêm Vương than nhẹ, quay người đi về phía Hứa Thanh.

Ngay khi Hứa Thanh suy tư, bên tai hắn truyền đến âm thanh của Trấn Viêm

Vương.

“Nhược Lam Vương xuất thủ với ngươi, vẫn tồn tại một loại khả năng khác,

có lẽ lúc này mục tiêu của nàng là muốn xem thái độ của lão phu…”

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên tia sắc bén như ánh sao.

Mà giờ phút này, đám người Đại hoàng tử cũng nhanh chóng chạy đến, nét

mặt ai nấy đều hoảng sợ, nhất là Đại hoàng tử, trong lòng tràn ngập tức giận với

Nhược Lam Vương.

“Thái phó….”

Đại hoàng tử đang muốn nói chút gì, Hứa Thanh lắc đầu.

“Việc này không liên quan đến các ngươi.”

Nói xong, Hứa Thanh quay người bước một bước, biến mất tại nơi đây.

Lúc xuất hiện, hắn đã ở đầu đường cách Ngoại Vụ các không xa. Vừa tiến

lên, hắn vừa hồi ức từng cảnh tượng lúc trước, trọng điểm là lời nói của Trấn

Viêm Vương.

Hồi lâu, sau khi hắn trở lại Thượng Linh phủ, việc này bị hắn đặt dưới đáy

lòng, bởi vì hắn nghĩ tới mấy chuyện bất tri bất giác đã bị liên lụy vào, ngay từ

ban đầu khi đi vào Hoàng Đô này.

Cho dù là chuyện mình bị tập sát đêm mưa lúc trước, hay là chuyện Thự

Quang Chi Dương mất trộm sau đó, và cuối cùng vụ án lớn trường phái Dung

Thần Thái Học, còn có bóng dáng mình nhìn thấy trong căn nhà dân kia.

Giờ phút này, hết thảy đều hiện lên trong lòng Hứa Thanh.

“Nhân Hoàng và Quốc sư đang giao dịch, cũng đang đánh cờ…”

“Trong đó, còn có phe thứ ba…”

Hứa Thanh trầm ngâm. Trước đó, hắn chỉ có thể là quân cờ, cho dù bắt được

Đế Kiếm, chỉ cần ở trong Hoàng Đô đại vực này, rốt cuộc vẫn không trốn thoát

được bàn cờ.

Nhưng bây giờ, cho dù là thân phận hay sức chiến đấu, hắn đều đã có khả

năng biến thành một người tiên phong.

Nửa ngày sau, khi đi đến ngoài cửa lớn của Thượng Linh phủ, Hứa Thanh

ngẩng đầu nhìn về phương hướng Hoàng cung, nhìn Cổ Hoàng tinh trôi nổi ở

đó, mông lung trong đêm tối.

Hai mắt hắn lộ ra ánh sáng thâm thúy.

“Hết thảy sóng ngầm, chỉ e đều sẽ bùng nổ vào lúc Nhân Hoàng tế tổ.”

Trong đêm tối, ánh chớp đột nhiên xẹt qua, tiếng sấm ầm ầm vang vọng, nổ

tung bát phương, đồng thời cũng rung chuyển tầng mây đen nghịt.

Trời, thay đổi.

Thế là giữa tầng mây rung động, có nước mưa vương vãi xuống nhân gian.

Càng lúc càng lớn, liên miên không ngớt.

Hứa Thanh đẩy ra cổng lớn Thượng Linh phủ, ngay khi đi vào, một bóng

dáng nơi xa chạy như bay mà đến trong nước mưa.

“Tiểu sư đệ, tình huống gì, trước đó ta đang theo dõi một tên hư hư thực

thực là sư tôn, suýt nữa đã ra khỏi thành, cho đến khi cảm nhận được dao động

của Thánh Thiên Thần Đằng.”

Nhị Ngưu xuất hiện, làm khuôn mặt lo lắng của Hứa Thanh, lộ ra nụ cười.

Nhìn thấy thế gian phức tạp, nhìn thấy ác ý không hiểu sao có thể xuất hiện,

sau đó lại nhìn Nhị Ngưu, sự đơn giản và chân thành trên người đối phương lại

càng ngày càng trân quý.

Dù cho, sự đơn giản và chân thành này chỉ nhằm vào mấy người rải rác.

Nhưng điều may mắn là, Hứa Thanh chính là một trong số đó.

Thế là nụ cười của Hứa Thanh rất vui vẻ.

“Việc nhỏ không quan trọng ấy mà.”

Hứa Thanh nói.

Nhị Ngưu kinh ngạc, nhìn Hứa Thanh sau một chút, cũng nở nụ cười.

“Vậy ta yên tâm rồi. Nhưng Tiểu A Thanh, trước kia đều là ta dẫn ngươi đi

làm đại sự, cho nên nếu ngươi chuẩn bị làm đại sự gì, mà không gọi đại sư

huynh một tiếng, đại sư huynh sẽ tức giận đó!”

Không thể không nói, khứu giác của Nhị Ngưu linh mẫn đến mức độ không

gì sánh kịp.

Mà nhìn ánh mắt của đối phương, Hứa Thanh nghĩ ngợi, rồi nhẹ gật đầu,

cùng Nhị Ngưu tiến vào Thượng Linh phủ.

Bên trong đại điện, Nhị Ngưu hiển nhiên vẫn có chút đau đáu trong lòng đối

với chuyện theo dõi trước đó.

“Ta nói với ngươi, Tiểu A Thanh, bóng dáng kia, ta cảm giác bảy phần mười

chính là tao lão đầu!”

Trong khoảng thời gian này, Thất gia trong miệng Nhị Ngưu đã thay đổi

nhiều xưng hô, từ sư tôn đến lão đầu tử, lại đến lão gia hỏa, rồi lão tiểu tử, cho

đến bây giờ thành tao lão đầu.

“Sư tôn khả năng có lo nghĩ của mình, đại sư huynh, thật ra ngươi không

cần đi tìm mỗi ngày đâu…”

Hứa Thanh do dự một chút, khuyên lơn.

“Khó mà làm được, lão dưa chuột kia giảo hoạt vô cùng, ta tìm ra chậm một

ngày, huyết nhục Tàn Diện của chúng ta sẽ thiếu đi một khối.”

Nhị Ngưu không cam lòng.

Mắt thấy đại sư huynh cố chấp như vậy, Hứa Thanh cũng không tiện nhiều

lời nói gì, nhưng đáy lòng hắn thật sự không cảm thấy sư tôn muốn ăn mảnh.

Hắn thấy, sư tôn làm như thế, nhất định có nguyên nhân nào đó.

Còn Nhị Ngưu, sau khi phát giận một hồi, vung tay lên, một con rối xuất

hiện trước mặt.

Con rối này … Rất xấu, hoàn toàn là bị cưỡng ép chắp vá ra, mà rất nhiều

bộ phận rõ ràng không kết nối khớp nhau, cho nên chỉ có thể duy trì một bóng

dáng đại khái.

Hứa Thanh quét mắt qua, đã nhìn ra chỉ cần là sức chiến đấu Linh Tàng,

đánh một đòn, con rối này sẽ hỏng mất.

“Quá khó, đây là cực hạn của ta.”

Nhị Ngưu thở dài, mặt ủ mày ê.

“Sớm biết như vậy, mấy đời trước ta tốn chút tâm tư, đi học tập Khôi Lỗi

thuật một chút thì tốt biết bao.”

“Hiện tại ta phát hiện, thật ra con rối vẫn rất thú vị, cũng rất hữu dụng.

Phong Lâm Đào kia, ta nhìn thấy hắn nhờ vào con rối, có vẻ rất thuận buồm

xuôi gió.”

“Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp sửa xong đồ chơi này, xem

ra phải đi tìm hiểu một chút, trong Hoàng Đô đại vực này, ai am hiểu Khôi Lỗi

thuật.”

Nhị Ngưu nói, minh tư khổ tưởng.

Hứa Thanh trầm ngâm, ánh mắt đảo qua chỗ đường nối trên thân con rối

này, lại nghĩ tới những gì trải qua hôm nay, bỗng nhiên mở miệng.

“Đại sư huynh, có lẽ có một người, có Khôi Lỗi thuật.”

Nhị Ngưu nghe vậy lập tức nhìn về phía Hứa Thanh.

“Phàm Thế Song.”

Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.

Đôi mắt Nhị Ngưu sáng lên, hồi ức một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK