“Huống hồ sư tôn người ta cũng đến rồi!”
Âm thanh của Tinh Thần vang vọng, nàng không nói thêm lời nào nữa, thân
thể cũng mờ đi, tiêu tan giữa thiên địa, nhưng lại có câu nói truyền đến theo gió:
“Mặt khác, bản tôn nói lại lần nữa, hắn không phải là xác sống, cũng không
phải rác rưởi, hắn tên là Hứa Thanh.”
Trên bầu trời, bây giờ chỉ có Nhật Thần sừng sững, hồi lâu sau, hắn lắc đầu.
Thần linh vốn vô tình, nhưng hai vị này… Hắn cũng biết được, ba thần bọn
họ dù đi đến cùng một mạch Thần linh, nhưng cuối cùng căn nguyên vẫn khác
với và Thần linh trời sinh, cũng tồn tại cảm xúc giống như Xích Mẫu, khác nhau
chỉ là bao nhiêu mà thôi.
Toàn tri ư, ai có thể thật sự toàn tri đâu.
Nhật Thần nhắm mắt, thân thể tiêu tán trên màn trời.
Cùng lúc đó, ngoài vạn trượng, giờ phút này Hứa Thanh và Nhị Ngưu càng
chạy càng nhanh, lại tăng tốc độ một lần nữa, càng dứt khoát bay lên không hóa
thành dải cầu vồng.
Bay một mạch ba ngày, bọn họ lúc này mới đáp xuống trên một ngọn núi
thấp.
Hứa Thanh lập tức xem xét xung quanh, lại nhìn chăm chú bầu trời, tiếng
lòng căng thẳng giờ phút này đã có phần xoa dịu.
Dù trong lòng xác định máu Tàn Diện tồn tại nhân quả, cũng tin tưởng sư
tôn sẽ không thật sự hết sạch sức lực mà vô duyên vô cớ vứt bọn họ ở đó, lại
thêm Nguyệt Thần và Tinh Thần, Đội trưởng và mình đều đã làm đến cực hạn.
Nhưng hết thảy dù sao tồn tại không biết, cho đến hiện tại, hắn xác định ba
thần thật sự bỏ qua bọn họ.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, lão đầu tử ném chúng ta ở đó, cũng quá vô
trách nhiệm rồi! Nếu không phải bản lĩnh của ta rất lớn, lại thêm mối quan hệ
của Tiểu A Thanh và hồ ly lẳng lơ, thì lần này đã chơi xong rồi!”
Đội trưởng nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài,
tất nhiên sẽ không rụt rè mà nâng cằm lên, nét mặt ngạo nghễ.
“Tiểu sư đệ, thế nào? Ngươi có phục hay không!”
“Nhưng ta phải phê bình ngươi, lời nói trước đó của ngươi khi tặng trâm
phượng quá cứng nhắc, nhất là xưng hô, càng giống như một tên đầu gỗ.”
“Điểm này, ngươi phải học tập với ta cho giỏi, phải bao hàm tình cảm, phải
làm cho đối phương cảm thấy ngươi là một thiếu niên nhiệt huyết có thể vì yêu
đi đến tận chân trời.”
“Lại đây, ta dạy cho ngươi, ngươi phải nói như vậy, Tiểu Tinh Tinh thân
yêu, tình yêu duy nhất, tình cảm chân thành của ta. Nào, nói lại một lần đi,
chuẩn bị để sau này dùng tới.”
Đội trưởng vừa nói ra lời này, Hứa Thanh không khỏi nghĩ đến ngôn từ nét
mặt của Đội trưởng trước đó, khi tự xưng Ngưu Ngưu, hắn vẫn khó tránh khỏi
cảm thấy quái dị, có một loại cảm giác nổi da gà.
Nhìn thấy thái độ cự tuyệt của Hứa Thanh, Đội trưởng không cho là đúng.
“Tiểu A Thanh, ngươi vẫn quá non, nhớ năm đó ta và tẩu tử ngươi, ta gọi
nàng là Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng gọi ta là Ngưu Ngưu Bảo, khoảng thời gian
kia…”
Hứa Thanh tằng hắng một cái, hắn thực tế nghe không vô, mắt thấy Đội
trưởng còn muốn truyền thụ. Thế là đánh gãy Đội trưởng say mê.
“Đại sư huynh, sư tôn hình như cầm hai khối huyết nhục Tàn Diện rất lớn.”
Lời nói chuyển chủ đề của Hứa Thanh, cực kỳ có tác dụng đối với Đội
trưởng, giờ phút này nghe thấy lời ấy, hắn lập tức tỉnh táo lại, trong mắt lộ ra
mãnh liệt ánh sáng.
“Không sai, ta cũng chú ý tới. Không được, chúng ta phải nhanh về Nhân
tộc tìm lão đầu tử khóc lóc om sòm lăn lộn, tranh thủ được chia một chút.”
“Khóc lóc om sòm lăn lộn chắc là không có tác dụng lớn, không bằng nghĩ
cách dỗ dành một chút.”
Hứa Thanh chớp chớp mắt.
Đội trưởng nghe vậy cảm thấy có đạo lý, thế là bắt đầu trầm tư suy nghĩ
phương án dỗ dành Thất gia của mình.
Mắt thấy Đội trưởng trở nên bình thường, lỗ tai cuối cùng cũng yên tĩnh,
Hứa Thanh lại ngẩng đầu ngóng nhìn phương hướng Nhân tộc, trong đầu hiện
ra bóng dáng Tử Huyền và mọi người ở Hoàng Đô đại vực.
“Nên về rồi!”
Lần này thời gian hắn và Đội trưởng ra ngoài cũng không quá dài, nhưng đã
phát sinh quá nhiều chuyện, bây giờ hết thảy kết thúc, lòng muốn quay về cũng
càng mãnh liệt.
Nhưng trước khi trở về, còn có chuyện phải xử lý!
Việc này cũng là nguyên nhân ban đầu hắn đến Viêm Nguyệt Huyền Thiên
tộc trước đó.
Vốn dĩ chuyện này bởi vì thu hoạch huyết nhục Tàn Diện trở nên không có
khả năng, nhưng bây giờ thái độ của ba thần khiến cho chuyện này lại có hi
vọng một lần nữa.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sao sáng rọi.
“Đại Huyền Thiên!”
Cuối cùng trên danh nghĩa, đây chung quy là một cuộc đi săn lớn của Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Mà Hứa Thanh đã đứng hàng thứ nhất trong vòng thứ nhất - Dời núi.
Vòng thứ hai, Sơn Hải đại vực, Hứa Thanh thu hoạch được Cửu Lê, vẫn
dùng lực lượng áp chế quần hùng, trở thành đệ nhất như trước.
Còn vòng thứ ba, đi săn Thần vực, dù sau này xuất hiện đủ loại chuyện,
nhưng cho dù là Thiên Mặc Tử hay Thác Thạch Sơn, lại hoặc là Phàm Thế
Song, nếu Hứa Thanh nói mình là đệ nhất, nghĩ đến cũng không ai dám đi tranh
phong.
Duy chỉ có một Viêm Huyền Tử, có lẽ sẽ không phục.
“Không sao, nếu hắn không cam lòng, đánh tới phục là được.”
Nghĩ tới đây, trong mắt Hứa Thanh lóe lên tia sắc lạnh. Ở Thần vực, hắn
chưa từng quan tâm kỹ càng Viêm Huyền Tử, không biết đối phương sau đó có
thành công Uẩn Thần hay không!
Nếu chưa Uẩn Thần, Hứa Thanh chắc chắc mình nâng tay là có thể trấn áp
hắn.
Cho dù là Uẩn Thần, chỉ cần là nhất giới, Hứa Thanh tự hỏi dựa vào sức
chiến đấu của mình bây giờ, hắn cũng có thể trấn áp.
Thế là hắn nói ra suy nghĩ của mình với Đội trưởng, sau một hồi trầm ngâm,
Đội trưởng cũng bày tỏ đồng ý.
Chuyến này dù tồn tại nguy hiểm, nhưng cũng là chuyện nhất định phải đi
hoàn thành, cho nên vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, hai người bàn bạc,
rồi liên thủ chuẩn bị một vài thủ đoạn chạy trối chết, bao gồm mấy cọng lông vũ
truyền tống còn lại kia