“Ha ha, cuối cùng mở ra rồi!”
Mặt mũi Đội trưởng tràn đầy máu tươi, nét mặt điên cuồng, hắn thuận lợi
xông vào màn sáng trong lỗ thủng ở vách đá mà không chút trở ngại, không
quên quay đầu lại cười to vẫy gọi Hứa Thanh.
“Tiểu A Thanh, đây là cửa sau Đế Lăng mà Đại sư huynh của ngươi để lại ở
kiếp trước, kích phát chữ “Vô” là có thể đi qua, mà khe hở này có màn sáng
ngăn cản, nguy hiểm phía ngoài không vào được.”
“Ha ha, bảo bối nơi này đang chờ chúng ta, chúng ta xông vào đi!”
Đội trưởng nói, xông lên phía trước, nhưng không đi mấy bước hắn phát
hiện ra Hứa Thanh không đi theo, thế là quay đầu lại. Chớp mắt tiếp theo, hắn
sửng sốt một chút.
“Tiểu sư đệ, ngươi muốn làm gì?”
Bên ngoài màn sáng ở lỗ thủng, Hứa Thanh vốn dự định đi theo Đội trưởng
tiến vào màn sáng này, nhưng sau khi nghe thấy câu nói nguy hiểm phía ngoài
không vào được của đối phương, trong lòng Hứa Thanh chợt lóe lên một suy
nghĩ, trong mắt lướt qua vẻ quả quyết, hình thái thần linh Tử Chủ bùng nổ trong
chớp mắt. Mấy trăm vạn sợi hồn tràn ra, cấp tốc hội tụ hình thành thân Tử Chủ,
càng có đầu Cửu Lê tăng cường, sức chiến đấu trực tiếp lên đến đỉnh cao nhất,
rồi cách không nhấn một cái về phía một pho tượng cách đó gần nhất.
Thần nguyên khuếch tán, hình thành một bàn tay lớn hư ảo, tồi khô lạp hủ,
thế như chẻ tre, đi thẳng đến pho tượng.
Hắn rõ ràng là muốn chém giết một pho tượng ở nơi này, trấn áp hồn nó,
biến nó thành Thiên đạo của mình!
Mà sự ẩn nấp của chữ “Vô” cũng có phần tiêu tán vào thời khắc này.
Pho tượng kia chấn động mạnh, hai mắt khép kín bỗng nhiên mở ra, lộ ra tia
sáng âm u, thân thể hóa đá cũng khôi phục thành thân thể máu thịt trong chốc
lát, đối mặt với bàn tay lớn bắt tới, miệng pho tượng phát ra một chữ.
“Câu!”
Một chữ này vừa thốt ra, thiên địa quay cuồng, từng dây xích xương trắng
giáng xuống từ hư vô, trực tiếp khóa lại bàn tay hư ảo của Hứa Thanh, làm tay
này khó lại tiến thêm chút nào.
“Phệ!”
Càng có lực phản phệ, theo pho tượng mở miệng, đột nhiên dâng lên trong
thân thể Hứa Thanh.
Hứa Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lui lại một bước. Ngay sau
đó toàn thân pho tượng kia phát ra khí tức cuồng bạo, tràn ra dao động kinh
khủng, ba đầu nhìn hằm hằm, sáu tay bấm niệm pháp quyết, xông thẳng đến
Hứa Thanh.
Nội tâm Hứa Thanh rất bình tĩnh, hắn ép xuống lực phản phệ trong thân thể,
mắt như lưỡi dao, ngóng nhìn pho tượng vọt tới. Chính hắn lui về sau, đồng thời
tay phải nâng lên tóm về phía hư vô bên cạnh.
Lập tức hư vô xé rách, ngọn lửa phun trào từ bên trong đó, một thanh trường
thương màu đen cưỡi lửa mà đến, bị Hứa Thanh nắm chặt lấy, sau đó một đầu
rồng thân sói dữ tợn hung tàn, xông ra từ trong thân thể Hứa Thanh, dung nhập
trường thương màu đen, tăng cường cho nó.
Ấy chính là Nhai Tí thích giết chóc đấu đá!
Tiếp đó, mắt Hứa Thanh ẩn chứa băng lạnh, hắn nâng tay hung hăng ném
một phát về pho tượng phía trước!
Ngọn lửa cuồng bạo phân tán ra bốn phía, Nhai Tí Cửu Lê gào thét rung
trời, trường thương màu đen dấy lên tiếng khai thiên lập địa, như mặt trời mới
mọc xé rách đêm tối, như bóng tối phá tan ánh chiều tà, đánh về phía pho
tượng.
Âm thanh đinh tai nhức óc dâng lên ngập trời, bóng dáng pho tượng đang
vọt tới bỗng nhiên dừng lại, bốn tay nâng lên, lại cùng nhau bắt lấy trường
thương, làm mũi thương không cách nào chạm đến thân.
Hứa Thanh không chút chần chờ. Vào lúc ném ra trường thương, hắn đã
nâng tay trái lên, bốn ngón tay hướng lên trời như mũi nhọn, cánh tay thẳng tắp
như dao, bầu trời đột nhiên nổi lên vòng xoáy, một tòa miếu thờ cổ xưa lại hiện
ra giữa thiên địa.
Cánh cổng miếu thờ im ắng mở ra, lộ ra tượng thần cầm đao trên bệ thờ
trong đó, tượng thần này bước ra một bước, vượt qua cửa miếu, rút đao chém.
Thiên địa sáng tỏ.
Miếu này là Thái Thương, tượng này có khuôn mặc của Hứa Thanh.
Mà đao này hòa tan Thiên đạo, là Thiên Đao!
Theo tu vi của Hứa Thanh tăng lên, đao này cũng rất bất phàm, không còn
chỉ hiện ra bóng đao, mà là mở miếu đường, có tượng thần, đao rơi đạo tan!
Toàn thân pho tượng sống lại kia chấn động, hai cánh tay còn lại nhanh
chóng nâng lên, hình thành vũ khí trường kích, ba cái đầu còn cùng nhau mở
miệng, ngửa mặt lên trời rống lên.
Thiên địa biến sắc, dưới Thiên Đao, trường kích bị bẻ gãy, hai tay của pho
tượng sụp đổ, một đầu vỡ vụn!
Thiên Đao cũng tan.
Pho tượng rút lui trăm trượng mới dừng lại được, bốn mắt trong hai đầu còn
lại tràn ra khí đen. Giữa lúc cất bước, nó lại lần nữa phóng tới Hứa Thanh, tốc
độ kinh người, bốn tay mở ra, vồ đến.
Hứa Thanh nhíu mày, không chút do dự, cả người cấp tốc lui về sau, trong
chớp mắt pho tượng kia rít gào xông đến, hắn lui vào bên trong màn sáng của lỗ
thủng vách đá.
Thân pho tượng cũng tới gần vào lúc này, trong tiếng nổ vang, bốn tay rơi
vào trên màn sáng.
Màn sáng lắc lư kịch liệt, ngăn cản pho tượng.
Đội trưởng không nói sai, màn sáng này quả thật có thể ngăn cản nguy hiểm
từ bên ngoài, mà pho tượng kia ở bên ngoài màn sáng, lạnh lẽo nhìn Hứa
Thanh. Hồi lâu sau nó lui lại, trở về chỗ cũ, thân thể lại hóa thành tượng đá.
Thế nhưng chỗ không trọn vẹn khó mà phục hồi như cũ.
Mắt thấy như vậy, không đợi Đội trưởng nói chút gì, Hứa Thanh đang ở
trong màn sáng bỗng nhiên đi ra một bước, lại bước ra màn sáng, bấm niệm
pháp quyết, hiện ra thần thông, thuật pháp rơi xuống như sao băng.
Pho tượng lại tỉnh lại, chiến đấu lần nữa.
Trong thời gian ngắn, tiếng vang quanh quẩn, dao động cuồng bạo phân tán
khắp nơi, Hứa Thanh khi thì lui về, lúc lại xông ra.
Đội trường ở bên trong màn sáng, xem một màn này, trong lòng thất kinh,
biết Hứa Thanh muốn lấy màn sáng làm điểm che chở, cứng rắn mài chết pho
tượng