hắn sẽ thật sự là Uẩn Thần nhị giới.
Dù mặt đối với sinh tử, chuyện này cũng không phải không thể tiếp nhận,
nhưng sau khi tự bạo, cho dù có thể thả ra con chuột vàng kinh khủng kia,
nhưng mình thời điểm đó, sẽ còn suy yếu hơn hiện tại.
Kể từ đó, khả năng muốn đục nước béo cò, cũng nhỏ đến vô hạn.
Khả năng càng cao hơn, là mình mua dây buộc mình, ngược lại bị chuột
vàng diệt đi.
Mà tự bạo, phải có giá trị.
Đương nhiên nếu thật sự đến bước đường cùng, hắn cũng không để ý làm
như thế, ít nhất có thể kéo một hai kẻ đệm lưng cùng mình.
Thậm chí không tiếc triệt để tự bạo đại thế giới chân thực, phối hợp với
chuột vàng, làm cho tất cả mọi người đồng quy vu tận với mình, cũng có xác
suất thành công nhất định.
“Nhưng, hai Nhân tộc thú vị kia … Hẳn là đã nhìn ra điều gì, nên mới nói
câu kia…”
“Là nói cho ta nghe, bọn họ biết ta có biện pháp phá vỡ phong ấn này?!”
Đôi mắt thanh niên họ Phong sáng lên, hắn há mồm phun ra một viên hạt
châu. Đây là pháp bảo bản mệnh của hắn, sau khi xuất hiện, nó nhanh chóng
chuyển động, phóng tới Lan Dao và Nguyệt Đông.
Đồng thời hắn quay người lóe lên, lại đi thẳng đến chỗ Hứa Thanh và Đội
trưởng.
Giữa tiếng nổ vang, dưới tình huống Nguyệt Đông và Lan Dao xuất thủ,
pháp bảo bản mệnh của thanh niên họ Phong cũng lập tức hư hao, nhưng bảo
vật này cuối cùng vẫn ngăn được các nàng một chút.
Mắt thấy thanh niên họ Phong phun mạnh máu tươi, khí tức suy yếu, đã bay
về phía hai người Hứa Thanh, Nguyệt Đông lộ ra nét mặt bi phẫn, vội vàng mở
miệng.
“Hai vị đạo hữu, còn xin giúp ta, không mong gì đánh giết, cản một chút là
được!”
Nói rồi, nàng và Lan Dao cấp tốc phóng đi.
Mà giờ khắc này Hứa Thanh và Đội trưởng nhìn một màn này, trong mắt
cùng nổi lên sát ý, như lựa chọn trợ giúp hai nữ tử Nguyệt Đông, đánh về phía
thanh niên họ Phong.
Còn thanh niên họ Phong, trong mắt hắn lộ ra sự điên cuồng, đáy lòng đang
đánh cược!
Có mấy lời, hắn không thể nói, nói ra sẽ bại lộ đòn sát thủ của mình.
Cho nên hắn cược hai người trước mắt này nhìn thấu bản chất, dù sao nếu
phối hợp hai nữ tử chém giết mình, không có bất cứ chỗ tốt gì với bọn họ.
Ngược lại bởi vì cái chết của mình, tiếp theo bọn họ phải trực tiếp đối mặt hai
nữ tử.
Dưới tình huống bị phong ấn ở nơi này không cách nào đi được, còn có con
chuột vàng kia, tình thế sẽ vô cùng bị động.
Mà nếu mình không chết, lại chạy thoát được, như vậy tất nhiên sẽ thu hút
hai nữ tử truy sát, lại phân tán tinh lực của các nàng, khiến các nàng kiêng dè
trước sau.
Đây là phương pháp phá vỡ thế cục duy nhất!
Chớp mắt tiếp theo, theo đòn đánh của thanh niên họ Phong và hai người
Hứa Thanh va chạm nhau, trong chớp mắt, thân thể Hứa Thanh và Đội trưởng
bỗng nhiên lóe lên, rồi nhường ra một con đường.
Hai nữ tử bọn Nguyệt Đông biến sắc.
Thanh niên họ Phong không chút do dự, bỗng nhiên xông qua. Trong
khoảnh khắc tới gần phong ấn, hắn bất ngờ tự bạo đại thế giới hư ảo thứ ba,
toàn bộ lực lượng đều đánh phía phong ấn.
Đồng thời, hắn nâng tay lên, thế mà lấy ra một tấm Đại Đế phù giống phù
văn phong ấn vừa rồi như đúc, phối hợp với hành động tự bạo thế giới của
mình, hình thành một luồng sáng bạc phóng lên tận trời, trực tiếp xuyên thấu
phong ấn, xuyên qua tầng đất, thông với thiên địa bên ngoài!
Ngay sau đó, bóng dáng hắn bỗng nhiên bước đến một bước.
Mà Hứa Thanh và Đội trưởng cũng không chần chờ chút nào, hóa thành hai
dải cầu vồng dài xông ra ngoài theo phong ấn không trọn vẹn.
Trong chớp mắt, ba người đều thoát vây, đi xa nơi chân trời.
Mà theo bọn họ bay nhanh đi xa, bóng dáng Nguyệt Đông và Lan Dao cũng
xuất hiện bên ngoài phong ấn, nhìn chòng chọc phương hướng ba người rời đi,
sắc mặt khó coi.
“Là ngôn từ vừa rồi của chúng ta có hơi cố ý, hay bởi vì vốn không có muội
muội gì, dẫn đến tình nghĩa ẩn chứa trong đó không thật?”
“Hoặc là sức mạnh thiên phú của ta bị phát hiện rồi?”
Nguyệt Đông âm trầm mở miệng.
“Chỉ cần hai người bọn họ có một chút xíu tin tưởng, dưới thiên phú của ta,
sẽ cho rằng ta thật sự muốn báo thù, mà không phải có mưu đồ với bọn họ, từ
đó bị ta bắt lấy cảm xúc gieo xuống tâm niệm, mà trước đó, thiên phú của ta
cũng quả thật cảm giác bắt lấy tâm tình của bọn họ.”
“Còn Phong Lâm Đào, vì có bí bảo trong linh hồn, liên quan đến truyền
thừa của Liêu Huyền Thánh Tổ, cho nên ta chỉ có thể triển khai một nửa thiên
phú đối với hắn, để hắn cho rằng thật sự tồn tại một nữ tử bị hắn đoạt huyết, nếu
quá nhiều, ta lo lắng sẽ dẫn đến hoài nghi.”
“Mà ngoài ra, đây là lần đầu tiên ta triển khai thiên phú thất bại với tu sĩ ở
cảnh giới thậm chí còn không bằng ta…”
“Đáng tiếc, vốn là hai con rối huyết nhục rất tốt. Mặt khác, số lượng Liêu
Huyền Thánh dịch ít như vậy, tám chín phần mười có liên quan đến bọn họ!
Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc….”
Nguyệt Đông thì thào, quay đầu nhìn Lan Dao. Ánh mắt nàng lạnh lùng,
giống như không phải đang nhìn người, mà là nhìn một bộ con rối huyết nhục bị
điều khiển cảm xúc.
Lan Dao ngoảnh mặt làm ngơ với lời của nàng, giờ phút này nghiến răng
nghiến lợi, nhìn chằm chằm phương hướng Phong Lâm Đào chạy thoát giữa
không trung, vô cùng phẫn nộ.
“Hai Nhân tộc đáng chết này, Phong Lâm Đào kia càng đáng chết. May
thay, trước đó chúng ta đã tìm ra chứng cứ của hắn, lần này nhất định phải chém
giết hắn, báo thù cho tiểu muội!”
Hai mắt nàng đỏ như máu, biểu cảm dữ tợn, thù hận cùng cực.
Nguyệt Đông ngẩng đầu, nhìn phương hướng bọn người Hứa Thanh rời đi.
Sau khi suy nghĩ kỹ trong lòng, tuy vẫn không cam tâm lắm, nhưng cuối cùng
nàng vẫn đành từ bỏ Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Hiển nhiên đối với nàng, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là con
rối huyết nhục, cũng không phải là Liêu Huyền Thánh dịch, mà là truyền thừa
của Liêu Huyền Thánh Tổ trong linh hồn Phong Lâm Đào.