Hắn cảm thấy đây chính là tài liệu thực nghiệm mà mình tha thiết ước mơ.
Cứ như vậy, một tháng trôi qua.
Lúc này Hứa Thanh đã xâm nhập đến Tây Bộ của Tế Nguyệt đại vực, vào
đêm ngày hôm nay, trong một chỗ sơn cốc, sau khi kết thúc luyện chế đối với
Lý Hữu Phỉ, hắn thu hồi tất cả bộ phận sợi tơ của mình, lại lấy ra Giải Nan đan
do máu thịt Lý Hữu Phỉ chế tạo, cho lão ăn...
Khỏa Giải Nan đan này khác với những khỏa Giải Nan đan tầm thường,
trong khoảng thời gian này, sau khi Hứa Thanh nghiên cứu Lý Hữu Phỉ, hắn đã
làm ra một lần cải tiến trọng đại đối với Giải Nan đan, bây giờ đã hoàn thành
hơn phân nửa, còn thiếu chút nữa liền có thể hoàn thiện.
"Tỉnh rồi thì đừng có giả chết nữa."
Sau khi cho lão ăn Giải Nan đan xong, Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
Thân thể Lý Hữu Phỉ run lên, mở hai mắt ra, hoảng sợ phức tạp nhìn Hứa
Thanh, thật ra lão đã thức tỉnh ba ngày...
Nhưng sau khi lão phát hiện Hứa Thanh đang nghiên cứu chính mình, sợ hãi
trong lòng khiến cho lão không dám lộ ra, cho đến khi lão phát hiện Hứa Thanh
trong ba ngày này, rõ ràng cho mình cho ăn... Đan dược kỳ dị, tiêu tán nguyền
rủa liên tục bộc phát trong cơ thể.
Một màn này khiến cho lão chấn động vô cùng, lão không ngốc, kinh
nghiệm cũng rất phong phú, cho nên lão rất nhanh liền suy đoán đan dược mình
ăn là thứ gì.
Mà cái suy đoán này, khiến cho đầu óc của lão trống rỗng, rất lâu cũng
không có hồi phục tinh thần.
Thật sự là trong ba ngày này, lão nhớ vô cùng kỹ, đối phương cho mình ăn
tám khỏa.
"Tự ta bán thân ta đi cũng không đủ mua một khỏa... Hắn đến cùng có mục
đích gì với ta....." Mấy ngày này, Lý Hữu Phỉ một mực run rẩy suy tư đáp án
của vấn đề này trong lòng.
Giờ phút này bị Hứa Thanh vạch trần mình giả chết, lão theo bản năng thấp
giọng mở miệng, muốn xác định suy đoán của mình.
"Đại sư, đồ ngươi cho ta ăn có phải....."
"Giải Nan đan." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Dù đã đoán được, nhưng giờ khắc này sau khi nghe được đáp án, trong đầu
Lý Hữu Phỉ vẫn là nổ vang lên, run rẩy hỏi một câu.
"Vậy..... Ta đã ăn bao nhiêu?"
"Trong một tháng này, không sai biệt lắm hơn 100 khỏa."Hứa Thanh tính
một cái, nhìn Lý Hữu Phỉ.
Lý Hữu Phỉ nghe vậy đôi mắt trợn to, yết hầu cũng lên xuống vài cái, lão
biết rõ giá trị của Giải Nan đan, đó là đan dược mà Linh Tàng cũng điên cuồng,
mà chính mình ăn hơn 100 khỏa...
Lão tin tưởng đây là thật, bởi vì ba ngày mình liền ăn 8 khỏa.
Nếu như việc này truyền ra, tất nhiên sẽ khiến cho bên ngoài xuất hiện
phong bạo, mà đối với lão mà nói, giờ khắc này lão cảm giác mình thật giống
như là một tên ăn mày, có một ngày bỗng nhiên có một vị đại ca đi đến, sau khi
liếc mắt nhìn chính mình, liền tiện tay cho mình vài tỷ tiên thạch...
Giờ khắc này, lão đã không muốn cân nhắc tại sao lại như thế nữa rồi, cũng
không muốn lo lắng mục đích của Hứa Thanh, lão run rẩy đứng lên, trực tiếp
liền quỳ bái về phía Hứa Thanh.
"Đại sư!"
"Mặc kệ lão nhân gia ngài làm cái gì với ta, đều không sao cả, ngài thật
sự….Đã cho ta quá nhiều!"
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Lý Hữu Phỉ, vừa muốn mở miệng nhưng thần sắc
lập tức ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn tới phía xa xa ngoài sơn cốc.
Nơi này là chỗ sâu trong Tây Bộ của Tế Nguyệt đại vực, giờ phút này sắc
trời ảm trần, bát phương không ánh sáng, bên trong là một mảnh u ám, chỉ có
thể mơ hồ nhìn thấy cỏ dại mọc lan tràn trong ngoài sơn cốc.
Mà gió ban đêm cũng hơi ương ngạnh, thổi từ bên ngoài tới, hóa thành âm
thanh vù vù, cũng truyền tới một chút âm thanh khua chiêng gõ trống ồn ào.
Hình như ngoài sơn cốc có không ít người đang tới gần.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên quang mang âm u, Lý Hữu Phỉ cũng có chỗ
phát hiện, vội vàng từ trong tư thế quỳ bái đứng lên, một bộ trung thành hộ chủ,
đã đoạt vị trí của lão tổ Kim Cương Tông.
Lão tổ Kim Cương Tông cũng bay ra, khinh miệt đảo qua Lý Hữu Phỉ, sau
đó nhìn kỹ về phía cửa vào sơn cốc.
Rất nhanh, âm thanh ồn ào mãnh liệt, một đám thân ảnh từ ngoài sơn cốc đi
tới, chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Những thân ảnh kia rất đặc thù, lại là từng cỗ tượng đất mặc áo bào, trọn
vẹn trên trăm.
Phía trước gõ chiêng, phía sau đánh trống, hơn mười cỗ tượng đất ở chính
giữa còn vác điện thờ bằng đá trên đỉnh đầu.
Trong bàn thờ, thờ phụng một pho tượng Nê Hồ Ly (tượng hồ ly bằng đất),
mặc áo bào hồng, trên mặt còn bôi lên son phấn, không hề nhúc nhích, như là
vật chết.
Sự xuất hiện của bọn nó, khiến cho bốn phía thổi lên gió lạnh, đảo qua sơn
cốc, khiến cho cỏ dại trên mặt đất rối loạn.
Nhưng hình như không có để Hứa Thanh cùng với Lý Hữu Phỉ vào trong
lòng, nhưng cỗ tượng đất này chỉ quan tâm mục đích của bản thân, đi ngang qua
trước mặt bọn họ.
Ánh mắt Hứa Thanh quét qua trên thân những người tượng đất ấy, hắn đã
quen với sự kỳ quái của phiến thế giới này, dưới mắt cũng không có gì ngạc
nhiên, hiểu rõ những loại tồn tại như thế, bình thường đều là ức hiếp kẻ yếu sợ
sệt kẻ mạnh, không cần quá mức để ý tới.
Nhưng mà nếu như chính mình đã cản đường, vậy cũng không cần quá
cường thế.
Vì vậy thần sắc của hắn cũng như thường, tràn ra chấn động tu vi, lui ra phía
sau vài bước, tránh con đường ra, mặc kệ đám tượng đất kia khua chiêng gõ
trống đi ngang qua trước người.
Cho đến khi điện thờ được nâng cao càng lúc càng gần, đến lúc tới ngay
phía trước Hứa Thanh, Nê Hồ Ly trong đó bỗng nhiên chợt quay đầu, nhìn Hứa
Thanh cùng Lý Hữu Phỉ.
Đôi mắt bằng đất vào thời khắc này xuất hiện chấn động, lại hóa thành
giống như bảo thạch vậy, tràn ra vẻ óng ánh, càng có thần thái nhiếp tâm hồn
người ta lưu chuyển ở bên trong.
Ngay sau đó, một giọng nói lười biếng mang theo quyến rũ của nữ tử, hiện
ra một tia ngoài ý muốn, vang vọng truyền ra trong miệng của Nê Hồ Ly này.
"Nguyên dương?"
"Thế mà lại còn có nguyên dương tu vi Nguyên Anh? Vả lại còn thuần khiết
như thế, nửa điểm cũng không bị thái bổ qua!"
"Thế gian hãn hữu....."