Lúc này, đám người Thế tử cũng im lặng, bọn họ nhắm mắt lại, không chọn
ra tay, mà là đang chờ đợi.
Đội trưởng hít một hơi thật sâu, không nhúc nhích, cũng đang chờ đợi.
Hứa Thanh biết bọn họ đều đang chờ đợi... Chủ tể Lý Tự Hóa.
Cũng ngay lúc này, pho tượng Lý Tự Hóa đứng sừng sững đang sám hối
trên bình nguyên, đội trời đạp đất giơ cao hai tay đè Hồng Nguyệt lại, khí tức
hồi sinh trên cơ thể hắn đột nhiên biến mất.
Hai mắt hắn chậm rãi mở ra.
Nháy mắt mở ra, trong mắt hắn mang theo tang thương, mang theo thâm ý,
nhìn về phía Tế Nguyệt đại vực.
Toàn bộ Tế Nguyệt đại vực là một mảng sáng ngời khi ánh mắt hắn nhìn
xuống.
Huyết sắc trên bầu trời bị xé rách hóa thành từng rặng mây đỏ, đại địa phập
phồng bất động, hình thành dãy núi cao thấp không đều.
Vạn vật tàn lụi thành hạt giống thảo mộc, từng gốc thực vật, từng cây đại
thụ, từng mảng rừng rậm đều sống lại dưới cái nhìn của hắn.
Đại địa tuyệt vọng trong nháy mắt phát ra hy vọng và sinh cơ.
Chỉ có Hồng Nguyệt là vẫn đỏ tươi.
Lý Tự Hóa ngẩng đầu nhìn về Hồng Nguyệt, buông lỏng hai tay nắm lấy
tinh thần này.
Hồng Nguyệt vốn chưa rời đi, mà trôi nổi giữa không trung.
Lý Tự Hóa im lặng mấy hơi thở, bước thẳng về phía trước, mỗi một bước
giáng xuống hư không đều tản ra dao động màu vàng kim, khiến ánh sáng của
tinh thần Hồng Nguyệt đều chịu áp chế, xuất hiện vẻ ảm đạm.
Cho đến khi hắn bước lên Hồng Nguyệt, đi đến phía trước Nguyệt cung,
giây phút bước vào, bóng dáng của Xích Mẫu trong vòng xoáy huyết sắc
Nguyệt cung cũng hoàn toàn hiển hiện.
Nhìn lấy hắn.
“Đã lâu không gặp.”
…
0
Âm thanh của Lý Tự Hóa mang theo cảm giác nặng nề, mặc dù truyền ra
nhẹ nhàng nhưng lại khiến Nguyệt cung chấn động, sóng âm nhấc lên càng làm
cho biển máu bốn phía Xích Mẫu đứng yên.
Đám người Hứa Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều nhanh chóng
lùi ra phía sau.
Bọn họ rất rõ trận chiến tiếp theo không phải bọn họ có thể tham gia, dù là
Uẩn Thần... cũng không có tư cách này.
Lúc này trên biển máu, Xích Mẫu mặt không chút biểu cảm, trong đôi mắt
trống rỗng dâng lên hai ngọn lửa huyết sắc, nhìn Lý Tự Hóa, dường như không
có gì bất ngờ đối với việc hắn hồi sinh và đến đây.
“Huyền U rời đi, thời gian đã thay đổi, Lý Tự Hóa, ngươi thức tỉnh đã
không còn ý nghĩa gì nữa.”
Xích Mẫu bình tĩnh mở miệng, giọng nói không ẩn chứa chút dao động cảm
xúc nào, không buồn không vui.
Cảnh tượng này, trong mắt những người khác nhau thì sẽ khác nhau.
Hình ảnh trong mắt mọi người là bản năng nhận thức thay đổi huyễn hóa ra
cực hạn có thể chịu đựng được, ví dụ như trong mắt đám người Thế tử, Xích
Mẫu mà bọn họ nhìn thấy là sự dung hợp của hình người và lông vũ, càng dữ
tợn, tà ác, khủng bố hơn.
Mà ngọn lửa trong mắt nàng vốn không phải hỏa diễm, đó là hai tinh thần
chuyển động.
Đây là Thần Linh, bởi vì mức độ sinh mệnh quá cao, vì vậy trong mắt chúng
sinh, Thần Linh có vô số hình dáng.
Cho nên một khi Thần Linh muốn diệt thế sẽ vô cùng đơn giản, nàng chỉ cần
phản ánh dáng vẻ thực sự của mình vào trong mắt chúng sinh, sau đó cái chết sẽ
giáng lâm.
Từ điểm này, cũng có thể nhìn ra sự khủng bố của Thần Linh Tàn Diện, bởi
vì chúng sinh vạn tộc dù là tu vi gì, trong mắt nàng, đều giống nhau.
Mà giờ phút này, âm thanh Xích Mẫu rơi vào trong tai đám người Hứa
Thanh lại hóa thành tiếng lôi đình ầm ầm, quay cuồng trong tinh thần, khiến cho
mọi người trong nháy mắt mất đi sức phản kháng.
Đám người Thế tử, ai nấy đều triển khai phương pháp để bản thân miễn
cưỡng chịu đựng.
Hứa Thanh không có bất kỳ chần chờ nào, đầu tiên lấy ra một nắm bùn, nắm
trong tay.
Đây là vật mà Hồ Ly Bùn để lại cho hắn.
Phía bên đội trưởng cũng nhanh chóng lấy ra một sợi tóc, đây là tín vật của
Nguyệt Viêm thượng thần, mặc dù đối phương đến rồi đi, nhưng đội trưởng
luôn giữ lại sợi tóc này.
Chỉ có Lý Tự Hóa, hắn không cần bất kỳ chống cự nào, chỉ lặng lẽ đứng
trong Nguyệt cung nhìn Xích Mẫu trước mặt, một lúc lâu sau, âm thanh nhẹ
nhàng truyền ra.
“Sứ mệnh vẫn còn.”
Bốn từ này đối với Xích Mẫu dường như có thể hình thành kích thích nào
đó, vì vậy trong nháy mát, máu tươi chảy xuôi trên người Xích Mẫu càng nhiều
hơn, bụi gai quấn quanh càng chặt hơn, trong vô số hoa bỉ ngạn nở rộ ra trên
biển máu ở phía sau có vô số nàng, vẻ mặt hóa thành oán độc, truyền ra một
tiếng gầm nhẹ.
“Sứ mệnh? Là sứ mệnh của Hoàng Thiên, hay là sứ mệnh của Hậu Thổ!”
“Lý Tự Hóa, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện từng xảy ra trên người Hoàng
Thiên?”
“Chúng ta vốn sinh ra là Thần, là ai phong ấn tổ tiên của chúng ta, để con
cháu sau này mất đi Thần vị?”
Lý Tự Hóa nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, hắn lắc đầu.
“Chưa bao giờ quên.”
Toàn thân Xích Mẫu lấp lánh ánh sáng huyết hồng, khi hồng mang ngập
trời, cơ thể bước về phía Lý Tự Hóa một bước.
“Là ai đã dâng lên cái gọi là Thiên Đạo trong thần thổ của chúng ta, để trấn
áp chúng ta?”
“Lại là ai cấm kỵ chúng ta dưới đại lục Vọng Cổ, xây dựng thế giới tu sĩ ở
thần thổ của chúng ta!”
Âm thanh vang vọng, dáng vẻ của Xích Mẫu trong mắt Hứa Thanh xuất
hiện thay đổi, ngoại hình của nữ tử tuyệt mỹ giờ phút này đang vỡ vụn, từng sợi
lông vũ huyết sắc đang dần thay thế huyết nhục.
Mà lời nói của nàng vẫn tiếp tục.
“Lý Tự Hóa, ta lựa chọn thành Thần, không sai, năm đó ngươi rời đi cũng
giống như ta, nhưng tại sao sau đó ngươi lại dập tắt thần hỏa, phản bội huyết
mạch của chúng ta!”
“Ngươi đến từ Hoàng Thiên, nhưng lại trở thành Hậu Thổ!”
“Ta đến từ Hoàng Thiên, cũng đại diện cho Hoàng Thiên!”
Xích Mẫu nói xong câu cuối cùng thì đã xuất hiện trước mặt Lý Tự Hóa,
trong mắt Hứa Thanh, cơ thể nàng ầm ầm thay đổi, dáng vẻ nữ tử hoàn toàn
biến mất, lần nữa biến thành huyết nhục khủng bố ban đầu.
Mà lúc này, tất cả lông vũ đều nhanh chóng mở ra ngoài, để lộ chụm lông vũ
máu thịt ở bên trong, nơi đó... có một lỗ mắt cực lớn, không có tròng mắt, chỉ có
máu loãng vô cùng vô tận đang chảy ra.