điên cuồng trước nay chưa từng có trong chớp mắt này, giống như trên thế gian
không có bất cứ sự vật gì có thể so sánh được với vật trước mắt.
Loại biểu cảm điên đến cực hạn, tham lam vượt chân trời ấy đương nhiên
đến từ Đội trưởng.
Mà ánh sáng lộ ra trong mắt Đế thi này cũng mãnh liệt đến cực hạn, cho
người cảm giác giống như quỷ chết đói đã bị đói vài vạn năm, vì ăn được một
miếng cơm, có thể liều lĩnh, có thể bùng nổ tất cả.
Ánh sáng trong mắt này đến từ Hứa Thanh.
Thế là, giờ khắc này, hai người có thể nói là tâm ý tương thông, thần niệm
dung hòa, cho dù là suy nghĩ hay hành động đều hoàn mỹ đan xen vào nhau.
Bọn họ điều khiển Đế thi, không tiếc bản thân sụp đổ, không tiếc linh hồn
ảm đạm dập tắt, cũng muốn nhào tới giọt máu tươi lớn như biển đối với bọn họ,
bằng ý niệm vô cùng điên cuồng.
Hướng lên trên tầng mây của bầu trời Vọng Cổ, đi đến nơi đỉnh điểm, từ
xưa tới nay, nơi đó lâu dài không có dấu chân người.
Từ năm đó khi Huyền U Cổ Hoàng rời đi, Thần linh đến, đỉnh bầu trời Vọng
Cổ đã bị một tầng Thần cấm vô hình bao trùm.
Thần cấm này huyền diệu tuyệt đỉnh, không thể thấy bằng mắt, không thể
xem xét bằng cảm giác, giống như một cái nắp khổng lồ bao phủ Vọng Cổ, làm
mảnh thế giới này chỉ có thể vào, không thể ra, trừ khi lấy Thần Đài siêu thoát
giống như Lý Tự Hóa, mới có thể không ở trong lệ này.
Mà toàn bộ Vọng Cổ, sau khi Huyền U và Hoàng giả các tộc rời đi, xây
dựng Thánh địa của riêng mình, bây giờ đã ít có Thần Đài, gần như không tồn
tại.
Dù cho có Thần linh Vô Hạ, thì cũng chỉ là có hy vọng vào Thần Đài, con
đường tuy không có đại nạn ngoài toàn tri, nhưng lực lượng cần thiết vẫn kinh
khủng như cũ.
Cho nên trừ khi phát động Thần chiến cắn nuốt lẫn nhau, nếu không cần tích
lũy trong thời gian dài mới có thể thành tựu Thần Đài.
Nhưng Thần chiến há có thể dễ dàng nổi lên, mà Thần linh vốn đã khác biệt
với tu sĩ, gian khổ tự nhiên không đến thân mình.
Thế là đối với chúng sinh bản thổ Vọng Cổ, Vọng Cổ giống như giáo nghĩa
của Ly Đồ giáo đã thuyết minh, là một lồng giam.
Thần cấm kia, chính là cánh cửa lồng giam.
Chia cắt tự do, ngăn cách tự tại.
Chúng sinh bản thổ Vọng Cổ chỉ có thể yên lặng qua từng một đời chờ đến
ngày Vọng Cổ bị cắn nuốt triệt để, để diệt hết giải thoát bể khổ.
Không thể phản kháng, không thể trốn thoát, đây là vận mệnh của Vọng Cổ
mà Thần linh Tàn Diện định ra.
Hắn cắn nuốt Thiên đạo, vượt qua tất cả, như ý trời của Vọng Cổ, là định
mệnh của Vọng Cổ.
Ý trời như thế, há có thể ngăn cản.
Nhưng hôm nay xuất hiện một chút ngoài ý muốn, lại có người đã biến điều
không có khả năng thành có khả năng.
Bằng phương thức lớn mật không thể tưởng tượng, mượn Thần vực thăng
cấp, mượn nhân quả của Xích Mẫu, chui chỗ trống nghịch thiên mà đi, truyền
tống từ trong lồng giam đến bên ngoài lồng giam.
Giống như vượt ngục vậy!
Cho nên gần như trong nháy mắt Đế thi chứa Hứa Thanh và Đội trưởng xuất
hiện bên cạnh Tàn Diện, trong cường giả các tộc của đại lục Vọng Cổ ngóng
nhìn một cảnh này, không ít người đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ sôi nổi xông ra từ nơi bế quan của mình đến giữa không trung, nét
mặt khó nén rung động, đáy lòng nổi sóng vạn trượng.
Một, kinh hãi vì vượt ngục, hai, kinh hãi vì sự ngông cuồng ấy, ba, kinh hãi
vì kết cục!
Càng có tu sĩ nghẹn ngào.
“Vậy mà đi ra ngoài được!”
“Chuyện này…”
“Lãng phí! Cơ hội tuyệt thế như vậy, trước nay chưa từng có, nếu chúng ta
thu hoạch được, thì chẳng phải có thể xông ra khỏi lồng giam sao!”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc! Lại khó tái hiện!”
Nét mặt ba thần cũng khác nhau, sắc mặt Nhật Thần âm trầm, mắt chứa lạnh
lẽo.
Khuôn mặt Nguyệt Thần âm tình bất định.
Còn Tinh Thần, cũng có vẻ như nghĩ tới chuyện gì.
Mà giờ khắc này ngọn nguồn bị tất cả thần niệm ánh mắt hội tụ, Đế thi chứa
Đội trưởng và Hứa Thanh đã nhào về phía huyết hải trước mặt.
Bọn họ không lãng phí chút thời gian nào. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ mang
điên cuồng và tham lam, mang kích động và cơn đói, triệt để cắm vào trong
biển máu.
Khoảnh khắc đi vào, lực cản to lớn, uy áp kinh khủng, ý chí có thể xóa đi
hết thảy tồn tại, cuồng loạn mà lại mênh mông bùng nổ.
Lực lượng kinh khủng này không chỉ đến từ huyết hải, càng nhiều hơn là
đến từ Thần linh Tàn Diện bên cạnh.
Trên thực tế, nơi này cách Tàn Diện rất gần, chưa hề có sinh linh từng đến,
mà khí tức của Tàn Diện đương nhiên là đáng sợ đến cực hạn.
Cho dù ba thần ở đây cũng đều không kiên trì được bao lâu là sẽ tan rã, hình
thần câu diệt.
Mà sự chuẩn bị của Nhị Ngưu cho dù có toàn diện hơn nữa cũng vẫn xuất
hiện dấu hiệu sụp đổ vào giờ phút này.
Nhưng trong thời gian hữu hạn này, Nhị Ngưu và Hứa Thanh đều đang liều
mạng.
Bọn họ có thể cảm nhận được nguy hiểm cực hạn, nhưng bây giờ hai người
hiển nhiên đều không lo được.
Bọn họ dùng một giây giáng lâm, lại xông vào huyết hải, giây thứ hai, đội
trường huyễn hóa cái miệng lớn ra ngoài, liều lĩnh điên cuồng nuốt lấy.
Nhưng chỉ một ngụm, Đội trưởng đã ầm ầm sụp đổ.
Rồi hắn lại hình thành lần nữa trong giây lát, mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt,
sắc mặt trắng bệch, hắn lại lần nữa mở cái miệng rộng, dường như không còn
hấp thu nữa mà lấy phương pháp đặc thù dung nạp.
Dáng vẻ kia hệt như có thể nuốt bao nhiêu thì lời bấy nhiêu, tuyệt đối không
sợ ăn bể bụng.
Hứa Thanh cũng đang điên cuồng, hắn cũng nuốt một ngụm, thân thể nổ
vang, khư thổ sôi trào cuồng bạo, tu vi cũng tăng vọt theo đó.
Kinh người nhất là khư thổ của hắn lại xuất hiện trên trăm vết tích thần
quyền!
Phải biết rằng hắn cũng chỉ tích lũy được bốn thần ngân thôi, bây giờ nuốt
một ngụm máu, vậy mà có trên trăm, có thể thấy được sự kinh khủng của máu
Tàn Diện!