việc thu hoạch được xưng hào Đại Huyền Thiên, hắn vốn đã nhất định muốn đạt
được. Vì đó, trên đường hắn đã chuẩn bị rất nhiều phương án ứng đối nhất định
nhằm vào các loại trở ngại sẽ xuất hiện, nhưng hôm nay hết thảy lại thuận lợi
như thế.
Hứa Thanh không khỏi chần chờ, mà kế hoạch hắn chuẩn bị trên đường
đương nhiên cũng không cần phải lấy ra.
Thế nhưng chuyện thuận lợi như thế làm Hứa Thanh có cảm giác không
chân thực lắm.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, hình như hắn chưa từng gặp việc gì không cần bất cứ
khó khăn trắc trở nào, là có thể nước chảy thành sông.
Nhất là sau khi bái nhập Thất Huyết Đồng, quen biết đại sư huynh.
Bất cứ chuyện gì hắn làm gần như đều là chuyện giữa ranh giới sinh tử.
Điều này khiến Hứa Thanh đã quen thuộc khó khăn trắc trở và trở ngại,
dường như không mạo hiểm, không liều mạng thì không giành được chỗ tốt gì
vậy.
Cho nên đối với việc thuận lợi trước mắt này, đáy lòng hắn không hiểu sao
dâng lên một chút bất an.
Chú ý tới nét mặt Hứa Thanh, Đội trưởng vừa mới cảm ngộ đại đạo đương
nhiên đoán được suy nghĩ của Hứa Thanh, thế là chớp chớp mắt, sự ghen tỵ của
hắn cũng bởi vậy mà ít đi rất nhiều, bị đắc ý lấp vào.
Hắn nghĩ thầm dưới sự dẫn dắt của mình, tiểu sư đệ cuối cùng đã dưỡng
thành phản ứng bản năng tốt đẹp như thế.
“Tiểu sư đệ, ta rất vui mừng, ngươi phải biết tu sĩ chúng ta há có thể coi
trọng của bố thí, hừ hừ, chúng ta nhất định phải giành được dựa vào hai bàn tay
của chúng ta, thu hoạch dựa vào tinh thần liều mạng của chúng ta, như vậy mới
ngọt!”
Đội trưởng truyền âm bằng nét mặt ngạo nghễ.
“Nếu ta là ngươi, sẽ cự tuyệt ngay tại chỗ, rồi mới cầm về dựa theo kế sách
chúng ta chuẩn bị!”
“Nếu không, không làm mà hưởng không ngọt đâu.”
Đội trưởng giật dây.
Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút, nhìn ra tâm tư của Đội trưởng, thản
nhiên mở miệng: “Mặc dù không ngọt nhưng nó thơm.”
Đội trưởng trừng mắt, vừa muốn đáp lại.
Đúng lúc này, giọng nói của Tuyên quan Viêm Nguyệt trôi nổi giữa không
trung, tuyên đọc ý chỉ trước ba Đại Ti Quyền, vang vọng một lần nữa, lặp lại lời
nói trước đó: “Hứa Thanh, còn không lên đài gặp mặt ba vị Ti Quyền tộc ta!”
Ngôn từ lần thứ hai tràn ra thiên địa, Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc và tất
cả tộc đàn phụ thuộc xung quanh Thần Sơn đã hòa hoãn rung động trước đó,
đều sôi nổi ngóng nhìn bầu trời.
Nhìn thấy như thế, ánh mắt Hứa Thanh lộ ra quả quyết, hắn không chần chờ
chút nào, thân thể nhoáng cái xông lên bầu trời, thoáng chốc hóa thành trường
hồng lao thẳng đến giữa không trung, bay vùn vụt đến chỗ Tuyên quan.
Bóng dáng hắn xuất hiện, lập tức khiến vạn người nhìn chăm chú. Vô số ánh
mắt, thần niệm tức khắc hội tụ từ bát phương, trong những ánh mắt này có phức
tạp, có rung động, có ngạc nhiên nghi ngờ, có thù địch, có ao ước.
Đủ loại sắc thái đều ẩn chứa trong đó, nội tâm mọi người càng gợn sóng
chập trùng kịch liệt, Đại hoàng tử Nhân tộc cũng ở trong số đó. Giờ phút này
nét mặt hắn kích động đến cực hạn, làm đại biểu sứ đoàn Nhân tộc, hắn đương
nhiên phải chứng kiến thịnh điển cuộc đi săn lớn Viêm Nguyệt ở đây.
Mà trước đó, sau khi thất bại tại vòng thứ hai, hắn vẫn chưa tham gia vòng
thứ ba, đáy lòng gửi gắn toàn bộ hi vọng ở nơi Hứa Thanh.
Dù cảm thấy khả năng không cao nhưng trong lòng hắn cũng có chờ mong,
bây giờ tận thấy hết thảy biến thành hiện thực, đáy lòng hắn phấn chấn vô cùng.
Trên thực tế, từ xưa đến nay, danh xưng Huyền Thiên của Viêm Nguyệt
Huyền Thiên tộc dù thỉnh thoảng có ngoại tộc thu hoạch được, nhưng danh
xưng Đại Huyền Thiên số lượng thưa thớt, chưa từng rơi vào tay ngoại tộc.
Đó dù sao cũng là một trong những vinh quang chí cao cá nhân có thể đạt
được trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Giờ phút này, dưới vô số ánh mắt hội tụ, bóng dáng như cầu vồng của Hứa
Thanh đã đi tới trước vị Tuyên quan kia, khẽ gật đầu với hắn.
Đôi mắt Tuyên quan lóe lên ánh sáng kỳ dị, cân đong đo đếm Hứa Thanh
vài lần rồi mới nghiêng người.
Mà Hứa Thanh hít sâu một hơi. Trong thịnh điển lần này, hắn xem như trực
diện sự đáng sợ của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, ba thần thì cũng thôi,
nhưng trong tộc nhân trong tộc này, cường giả không nói như mây nhưng cũng
có số lượng kinh người, khó trách có thể trấn áp quần tộc, khinh thường Vọng
Cổ.
Nhất là hắn không biết, người xuất hiện ở đây bây giờ, có phải là toàn bộ
của tộc này hay không.
Nhưng nghĩ tới trong ghi chép lịch sử, sau khi Huyền U Cổ Hoàng rời đi,
Nhân tộc vốn không yếu nhưng vẫn bị tộc này đánh bại.
Bởi vậy có thể thấy được khả năng cao bây giờ số người xuất hiện ở nơi này
cũng không phải toàn bộ.
Dù ba thần vì thăng cấp Vô Hạ đã tiêu hao rất nhiều trong Thần Vực, nhưng
Hứa Thanh cảm thấy nhất định vẫn còn có.
Nhưng giờ phút này không phải là lúc suy tư, Hứa Thanh nhìn về nơi trước
ba bức tượng thần phía xa với nét mặt nghiêm nghị.
Ba vị Ti Quyền Viêm Nguyệt Huyền Thiên đang ngồi ngay ngắn ở chỗ đó.
Hắn ôm quyền cúi đầu.
“Hứa Thanh, bái kiến ba vị Ti Quyền.” - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ. Hỗ trợ
xuất File ebook đọc offline
Ba vị đỉnh cao vương quyền của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc này, một
người là lão niên, người thứ hai là trung niên, người thứ ba là hình thái thiếu
niên. Bọn họ đều mặc Đế bào, tràn đầy uy nghiêm.
Ông lão trong đó dáng người khôi ngô như núi non, toàn thân tràn ra uy áp
đáng sợ, phảng phất ẩn chứa lực lượng vô tận. Vầng trán hắn toát ra vẻ kiên
nghị và quả cảm, phảng phất hết thảy khó khăn đều không thể dao động quyết
tâm của hắn, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người,
nhìn rõ thế sự.
Còn Ti Quyền trung niên kia thì có vẻ ôn tồn lễ độ, như gió xuân hiu hiu,
khuôn mặt hắn nhu hòa, trong mắt tràn đầy ánh sáng trí tuệ, ánh mắt ấm áp như
nắng ấm chiếu sáng mặt đất, làm người cảm thấy vô cùng ấm áp và thân thiết