Thanh bắt lấy, thân thể hắn run rẩy càng mạnh và sự sợ hãi trong tâm thần hắn
cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Bởi vì trong mấy ngày này, hắn không chỉ nhìn thấy sự hung tàn của Hứa
Thanh.
Mà còn có sự dị thường đến từ hung thú của Sơn Hải đại vực này!
Trên đường đi, hắn trông thấy quá nhiều hung thú dữ tợn mà ngày thường
gặp được, hắn đều phải nghĩ biện pháp bỏ chạy, ngay khi nhìn thấy Hứa Thanh
lại chủ động quỳ mọp xuống, cho dù là đơn lẻ, hay đi thành đàn đều là như vậy.
Hệt như thần tử trông thấy quân vương!
Một cảnh này quá rợn cả người, đến mức hắn nhiều lần dâng lên cảm giác
mờ mịt.
Thực sự là trước lúc này, hắn chưa từng nghe nói đến việc ấy, cũng chưa
từng nhìn thấy có ghi chép trong bất cứ một điển tịch lịch sử nào.
Trong sự nhận thức của hắn, hung thú Sơn Hải đại vực đều là hung tàn, đều
là kiệt ngạo, muốn thuần phục chúng, cần thực lực, càng cần cơ duyên hơn.
Lại thường thường sau khi thuần phục một con, muốn thuần phục con thứ
hai, độ khó sẽ tăng lớn vô hạn.
Nhưng hôm nay… Hắn hồi ức tất cả hung thú quỳ xuống trước Hứa Thanh
một đường này, có một vài con trong đó thậm chí đều lên bảng xếp hạng, bị rất
nhiều tu sĩ khát vọng có được.
Nhưng bây giờ, dáng vẻ của bọn chúng rõ ràng là chỉ cần Hứa Thanh gật
đầu, thì sẽ lập tức chạy tới, cam tâm tình nguyện đi theo.
“Chuyện này… Chuyện này…”
Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này làm sự run rẩy trong tâm thần
vị tu sĩ tộc Ách Ti này càng mãnh liệt hơn.
Cho đến lúc đã sáu ngày trôi qua, khi số lượng tu sĩ Ách Ti và Bạch Trạch
Hứa Thanh buộc sau lưng đạt tới trên trăm, đám người lít nha lít nhít kia, nhìn
thấy mà giật mình.
Bọn họ thời thời khắc khắc đều đang phát ra truyền âm cầu cứu, cuối cùng
cũng dẫn đến gió bão ngập trời trong Sơn Hải đại vực này.
Tin tức liên quan đến chuyện Hứa Thanh không chết nhanh chóng truyền ra.
Chuyện hắn hỏi tung tích của Tịch Đông Tử cũng khuếch tán trong cơn bão
táp này.
Mà hình ảnh hung tàn trên trăm tu sĩ bị buộc chặt gào thét trên màn trời
khiến người ta rung động, tự nhiên cũng bị tu sĩ các tộc đàn Viêm Nguyệt khác
và tu sĩ bản tộc tận mắt nhìn thấy, làm gió bão lại càng mạnh mẽ hơn.
Thế là, cái tên Hứa Thanh lại một lần nữa hiện ra trong lòng tất cả người
tham dự, còn càng sâu sắc hơn trong quá khứ.
Hứa Thanh đang dùng hành động, nói cho Tịch Đông Tử.
“Ta đang chờ ngươi!”
Thời gian trôi qua, lại qua ba ngày.
Trong ba ngày này, gió bão đưa tới từ chỗ Hứa Thanh đã hoàn toàn truyền ra
trong Sơn Hải đại vực này. Trừ phi là một vài kẻ độc hành, lại hoặc là không
giao lưu tiếp xúc với bên ngoài, nếu không, gần như đều nghe nói đến chuyện
giữa Hứa Thanh và Tịch Đông Tử.
Đối với Tịch Đông Tử, vị đại thiên kiêu thứ hai đương đại được tất cả các
tộc đàn Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc công nhận này, các tu sĩ Viêm Nguyệt đã
trực tiếp hoặc gián tiếp hiểu rõ sức chiến đấu và chỗ kinh khủng của hắn.
Cho nên sau khi biết được Hứa Thanh lại dùng loại phương pháp này đi
khiêu chiến Tịch Đông Tử, trong lòng đại bộ phận tu sĩ, thật ra cũng không coi
trọng Hứa Thanh.
Cho dù lần này Hứa Thanh xuất hiện, lấy một loại tư thái cực kỳ cường thế,
vẫn không cách nào thay đổi được phán đoán của những tu sĩ kia.
Dù sao, hai tháng trước, Tịch Đông Tử tràn ra tin tức tìm kiếm Hứa Thanh,
sau đó tuyên bố Hứa Thanh đã chết. Dù cuối cùng Hứa Thanh không chết,
nhưng khoảng thời gian biến mất này cũng đủ để chứng minh kết cục trận chiến
giữa hai người rồi.
Bây giờ mới cách hai tháng, lại có thể thế nào.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ dị là Tịch Đông Tử lại không truyền
ra bất cứ tin tức gì đối với chuyện bị Hứa Thanh khiêu chiến, càng không hiện
thân, thậm chí các tu sĩ Viêm Nguyệt, cũng rất ít người biết được tung tích của
Tịch Đông Tử.
Chuyện này ý vị sâu xa, cũng không khỏi làm cho người miên man bất định.
Mà trên trăm tu sĩ tộc Ách Ti và tộc Bạch Trạch, bị buộc sau lưng Hứa
Thanh cũng đang suy yếu gào thảm thiết, đồng thời đáy lòng dâng lên vô số suy
đoán.
Bọn họ đã hết sức, mấy ngày qua, gần như đã truyền tin hết cho toàn bộ
những đối tượng có thể truyền âm rồi.
Không chỉ Tịch Đông Tử không đến, người bọn họ truyền âm, cũng không
có một ai xuất hiện.
Dù sao... Không có ai ngốc, sẽ không trả giá sinh mệnh của mình để cứu
người vào thời điểm này, trừ phi là có sự chắc chắn nhất định.
Ví dụ như, hiện tại.
Trên bầu trời, buổi trưa vừa đến, đây là thời khắc ánh nắng chói chang nhất
trong vòng một ngày của Sơn Hải đại vực. Dương khí bốc lên, hết thảy hung thú
âm u quỷ dị thường thường đang nghỉ lại vào thời khắc này.
Ánh nắng gay gắt chiếu rọi thông thấu hết thảy. Vào lúc thiên địa sáng tỏ
một mảnh, Hứa Thanh đang đi về phía trước giữa không trung, bỗng dừng bước
chân, nhìn về phía chân trời.
Theo hắn ngóng nhìn, trên trăm tu sĩ đang gào thảm phía sau hắn cũng đều
lập tức im tiếng, từng người khẩn trương lại mong đợi nhìn lại theo.
Trong ánh mắt của bọn họ, giờ phút này chân trời có bốn dải trường hồng
kinh thiên động địa, vạch phá bầu trời, như muốn xé rách màn trời, cấp tốc đi
tới nơi này,.
Trong bốn dải trưởng cầu vồng này, đều có một vị tu sĩ tu vi mạnh mẽ, khí
vũ bất phàm.
Ba vị trong đó là tộc Ách Ti, nét mặt bọn họ tràn ngập âm trầm, ẩn chứa sát
ý.
Một vị cuối cùng thì là tộc Bạch Trạch, thân thể hắn khôi ngô, trông như
một ngọn núi nhỏ, tràn ra khí huyết nồng đậm, tiếng tim đập như sấm rền, cho
người ta một loại cảm giác không thể địch nổi!
Càng kinh người hơn là bốn vị bọn họ lại đều thu hoạch tọa kỵ không tầm
thường.
Con bị tộc Bạch Trạch thu hoạch, là một con cự mãng mọc cánh, hung tàn
dữ tợn, cưỡi mây đạp gió.