nữa còn phối hợp ăn ý với nhau không gì sánh được. Lúc này công chúa Minh
Mai bấm tay niệm thần chú, dòng sông thời gian chảy xuôi, giội sạch bọn
chúng.
Còn có lão Bát phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiếng hô có thể tác động đến thất
tình lục dục, cũng có thể giao dao động tâm trạng cho kẻ không sở hữu tâm tình,
trong lúc nhất thời, đám mãnh thú huyết cốt nhao nhao xao động, sinh ra suy
nghĩ hoảng sợ.
Không chúng áp chế tâm trạng, dòng sông thời gian đến, sóng to cuốn lên
một cái là bao phủ toàn bộ.
Mà bên phía đội trưởng thì cũng không nhàn rỗi, hắn đưa tay lấy ra cuốn da
người từ bên trong túi trữ vật, kêu Hứa Thanh đến, hai người mỗi người cầm
một đầu dốc sức mở ra.
Chỉ trong chớp mắt, da người bị bọn họ mở rộng, trên đó ấn một dấu vân tay
to lớn.
Vân tay ấy rất kỳ dị, liếc mắt một cái đã có cảm giác kinh tâm động phách.
Đó là vân tay của chúa tể, từ ngón tay đã từng trấn áp lão tổ U tộc.
"Tiểu A Thanh, dung nhập độc cấm của ngươi vào bên trong!"
Đội trưởng hô to một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, cho máu rơi
lên trên da người để kích phát nó, trong nháy mắt vân tay lấp lánh ánh sáng
mãnh liệt, còn có uy áp kinh khủng bùng nổ từ trong đó.
Hai mắt Hứa Thanh đen kịt, lực lượng độc cấm theo đó bao phủ lấy dấu vân
tay, đồng thời đội trưởng phun ra hết búng máu tươi này đến búng máu tươi
khác.
Rất nhanh, uy áp của vân tay trên da người càng mạnh hơn.
Chỉ là nhìn đội trưởng phún huyết, Hứa Thanh muốn nói chút cái gì, thế
nhưng nhìn thấy đội trưởng tràn đầy phấn khởi như vậy, Hứa Thanh cảm thấy
mình không cần nhắc nhở thì hơn.
Mà đám người Thế tử còn chưa ra tay xong, lúc này sau khi hóa giải đám
mãnh thú huyết cốt xong, họ bay lên không trung đi thẳng đến Nguyệt cung.
Nhưng có thể bảo vệ cửa chính cho Xích Mẫu, thủ đoạn của khuôn mặt đồ
đằng này đương nhiên không có khả năng chỉ có chút ấy thôi, sáu con mắt của
nó đồng thời chớp nháy, hình thành nên sáu ánh sáng màu đỏ, hóa thành sáu cục
bùn màu đỏ lao thẳng đến đám người Thế tử.
Cục bùn đó phi phàm, lại còn ẩn chứa ý chí thần linh.
Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã gần sát bao phủ lấy năm người Thế tử bên
trong cục bùn, nhiều hơn một khối còn lại là thẳng đến Hứa Thanh nơi đó.
Cũng không chờ mấy cục bùn màu máu ấy rơi xuống, một thanh kiếm màu
đen đã xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh, thay thế Hứa Thanh thừa nhận cục
bùn ấy.
Lão Cửu bị cục bùn thứ năm bao phủ xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh, hắn
thế mà lại một mình đối kháng với hai cục bùn của lão tổ U tộc.
"Tranh thủ thời gian!"
Lão Cửu đưa lưng về phía Hứa Thanh và đội trưởng, toàn thân tràn ngập
huyết nghịch, giọng nói trầm thấp xuyên qua cục bùn truyền ra.
Đội trưởng xúc động, nhanh chóng gật đầu.
"Tối đa bảy hơi thở!"
Nói rồi hắn phun ra càng nhiều máu tươi hơn, Hứa Thanh cũng gia tăng tốc
độ tràn vào của độc cấm. Mà ở trong quá trình này, hai người bọn họ nhanh
chóng bay lên không, cùng lúc đó, theo độc cấm và máu tươi của đội trưởng
phủ lên, tấm da người ấy cũng không ngừng trở nên lớn hơn.
Dưới sự lôi kéo của hai người, rất nhanh tấm da người đã bành trướng đến
ba trượng, rồi mười trượng, bốn mươi trượng...
Vân tay trên đó càng thêm rõ ràng, khí tức tản ra dần dần càng khủng bố.
Khuôn mặt đồ đằng trên cửa Nguyệt cung nhìn thấy như vậy, sáu cái con
mắt đồng thời khép kín, trên mí mắt bên ngoài đôi mắt khép lại lại nổi lên sáu
hồn ảnh.
Nếu xem kỹ thì có thể nhìn thấy, sáu hồn ảnh ấy chính là năm người Thế tử,
cái bị thừa ra là hồn thứ hai của lão Cửu.
Trong nháy mắt chúng nó xuất hiện, bùn máu bên ngoài cơ thể mấy người
Thế tử đồng thời nổ tung cuốn ngược, hòa vào lẫn nhau, tạo thành sáu tượng đất
giống với đám người Thế tử y như đúc.
Kẻ nào kẻ nấy nhếch miệng để lộ nụ cười quỷ dị, tu vi bùng nổ bày ra lực
lượng Uẩn Thần, giết hướng đám người Thế tử.
Cùng lúc đó, mi tâm của khuôn mặt đồ đằng nứt ra một khe hở, mở ra con
mắt thứ bảy nhìn về phía Hứa Thanh và đội trưởng, trọng điểm là xem vân tay
trên da người.
Con mắt thứ bảy co rút lại, khuôn mặt đồ đằng nhoáng lên lựa chọn rời khỏi
cửa chính, xuất hiện ở ngoại giới, hóa thành một khuôn mặt bùn to lớn vô cùng
bùn.
Sự tồn tại của hắn rõ ràng là bùn máu hợp thành, lúc này đi thẳng đến phía
Hứa Thanh và đội trưởng, miệng lớn càng là mở to, càng lúc càng lớn, như
muốn nuốt chửng hai người Hứa Thanh.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt máu bùn vừa mới bay ra, không đợi nó nuốt
chửng được Hứa Thanh và đội trưởng thì đột nhiên một đường hắc quang chợt
xuất hiện từ trong hư vô.
Hắc quang này che giấu rất sâu đậm, phương thức cùng với thời cơ xuất
hiện bây giờ lại cực kỳ xảo quyệt, dường như thứ nó chờ đợi chính là giây phút
lúc khuôn mặt kia rời khỏi cánh cửa.
Theo nó bay tới, ý tham lam và đói khát không cách nào khống chế được
bộc phát ra, còn có nước hoàng tuyền đục ngầu rơi xuống từ tám phương, đó
là... nước bọt của Cổ Linh Hoàng.
Hắc quang, chính là áo choàng do Cổ Linh Hoàng biến thành.
Cái áo choàng này trong chớp mắt đã bay đến trước miệng lớn của khuôn
mặt bùn máu, tiến thẳng vào trong đó.
Cơn đói bụng bị áp chế vô số vào giờ khắc này triệt để bạo phát, Cổ Linh
Hoàng điên cuồng nuốt chửng.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết nhất thời truyền ra từ khuôn mặt bùn máu,
hai mắt hắn lần đầu xuất hiện sự hoảng sợ, lúc này hắn đã hoàn toàn không suy
nghĩ đến chuyện nuốt chửng Hứa Thanh nữa mà là cấp tốc lui lại, muốn trở về
cửa chính.
Thế nhưng Cổ Linh Hoàng ẩn nấp ở một bên đến bây giờ chính là vì ăn
miếng cơm, há có thể để cho mỹ thực bỏ chạy như thế được, vì vậy hắn càng
cắn nuốt điên cuồng hơn trong cơ thể bùn máu ấy.