cũng không nói gì mà tiến về phía trước một bước, nhấc chân phóng thẳng lên
trời.
Ánh trăng trên trời chiếu vào dáng người xinh đẹp của nàng, khiến nàng
giống như một đóa Tử La Lan (Violet tím, hay còn gọi là hoa Phi Yến) nở rộ,
khi chiếu vào trên da thịt trắng như tuyết của nàng, lại tựa như một lớp thiên sa.
Tất cả khiến cho nữ tử vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, lúc này lại tràn ra một khí
vận vô cùng tao nhã, mà trước khi đi nàng còn dừng thân ảnh lại giữa không
trung, hơi quay đầu nhìn xuống đại địa và khẽ cười một tiếng.
"Tiểu bằng hữu, hoan nghênh ngươi tùy thời tới Huyền U tông ta."
Nàng ở trên trời, trăng ở phía sau, trong khi ánh trăng tràn ngập giống như
sao Tử La chiếu lên hoa lan (cho nên câu bên trên mới ví là hoa ‘Tử La Lan’),
eo ngọc thắt đái vũ thiên sa, như là tiên nữ trên Cửu Thiên, quay đầu cười toát
cả tinh hoa.
Tiếng cười vẫn còn, người đã đi xa.
Theo lão tổ Huyền U tông rời đi, thân thể Hứa Thanh lập tức khôi phục
hành động, hắn chợt lui lại và hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn đã nghe được
lời nói của đối phương, cũng đã biết được thân phận của người đã khiến cho hắn
cảm thấy kinh khủng, nhưng lúc này tâm tình của hắn vẫn không cách nào bình
tĩnh được.
Mà đội trưởng bên cạnh cũng đồng dạng như vậy.
Hoàng Lệnh Phi, cũng tương tự như thế.
Ba người trầm mặc, Hoàng Nhất Khôn đã xỉu nên tự nhiên cũng không có
bất luận thanh âm gì.
Cho đến một lát sau, đội trưởng bỗng ho khan một tiếng.
"À ừ, chúng ta vẫn tiếp tục giao dịch nữa chứ?"
Hoàng Lệnh Phi thở sâu, lúc này rung động trong lòng của gã cũng đã vơi
bớt một chút, gã nhanh chóng lắc đầu và ôm quyền về phía Hứa Thanh và đội
trưởng, nắm lấy đệ đệ của mình rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Đáy lòng gã thì đang phát sầu, thầm nghĩ mình đã thấy phải cảnh tượng
không nên thấy, đây chẳng phải là quấy rầy chuyện tốt của lão tổ sao, mà khi
tưởng tượng như vậy, đáy lòng của gã lại càng dần càng cảm thấy lo lắng không
yên.
Nhìn Hoàng Lệnh Phi đi xa, trong lòng Hứa Thanh vẫn còn sợ hãi, mà đội
trưởng thì nhanh chóng kêu hắn rời khỏi, cho đến khi cả hai một đường nhanh
chóng chạy về Thất Huyết Đồng, khi đến bên trong chủ thành thì đội trưởng
mới thở phào một hơi.
"Thế nào lại gặp phải Tử Huyền Thượng Tiên …lão tổ Huyền U tông!"
Hứa Thanh không nói chuyện, chẳng biết tại sao trong đầu hắn lúc này
không ngừng hiện ra một màn gặp mặt vừa rồi, nhất là ánh mắt của Tử Huyền
Thượng Tiên, ánh mắt này khiến cho Hứa Thanh theo bản năng hô hấp dồn dập,
mà đây cũng là lần đầu tiên trong nhân sinh Hứa Thanh có cảm thụ như vậy.
"Tiểu Thanh, hôm nay phải cảm ơn ngươi rồi!" Đội trưởng thở dài một
tiếng.
"Vừa nãy chính là Tử Huyền Thượng Tiên, ta cũng biết rõ một chút về
chuyện của nàng, trong truyền thuyết, vị Tử Huyền Thượng Tiên này lúc còn trẻ
đã nổi danh trên toàn bộ Nghênh Hoàng Châu, có vô số người theo đuổi, mặc
dù nàng tu hành đến bây giờ vẫn chưa từng có bất luận người đạo lữ nào, nhưng
lại có vô số lời đồn về nàng, cũng không biết là thật hay giả."
"Vừa nãy hẳn là nàng cảm nhận được chúng ta, sau đó liền thấy vừa ý với
ta, tiếp đó liền trêu đùa cằm của ngươi là để cho ta chú ý, tiểu Thanh à, là tại ta
khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi." Đội trưởng mặt không đỏ tim không nhảy
vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.
"Đại sư huynh, về sau nên ăn nhiều bưởi một chút!" Hứa Thanh liếc mắt
nhìn đội trưởng.
"Vì sao?" Đội trưởng sững sờ.
Hứa Thanh không giải thích, đi tới nơi cập bến của mình trong bến cảng,
sau đó liền nhảy dựng lên và bước vào trong Pháp Thuyền.
Đội trưởng ho khan một tiếng, mắt thấy Hứa Thanh rời đi, chấn động trong
lòng của y rút cuộc đã không đè nén được nữa, lại hiện ra ngoài, nhưng rất
nhanh y lại suy tư tới lời nói của Hứa Thanh trước khi rời đi.
"Vì sao phải ăn bưởi nhiều hơn?"
Cùng lúc đó bên trong Pháp Thuyền, Hứa Thanh đi vào khoang thuyền, sau
khi đi vào liền hạ thêm càng nhiều độc ở bốn phía hơn, sau đó lại mở ra thêm
mấy tầng phòng hộ, cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài và khoanh chân ngồi
xuống, bắt đầu phân tích lại việc ngày hôm nay.
Việc này quá mức quỷ dị, trước kia Hứa Thanh chưa bao giờ gặp phải, cho
tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng cảm giác đầu tiên của hắn, đó là sự
tình khác thường tất có chỗ kỳ quái.
"Người tu hành đến trình độ như là lão tổ, mỗi tiếng nói hay mỗi cử động tất
có nguyên do, vị Tử Huyền Thượng Tiên này đã nhìn ra vấn đề gì của ta sao?
Nàng hẳn là người cùng một thời đại với sư phó, hay là bởi vì hôm nay ta là đệ
tử của sư tôn?"
Hứa Thanh trầm ngâm, suy tư thật lâu cuối cùng vẫn không tìm ra nguyên
nhân, vì vậy liền lấy ra ngọc giản truyền âm cho sư tôn, nói rõ ràng từng việc đã
xảy ra hôm nay, cũng mịt mờ hỏi về quan hệ của sư tôn cùng với Tử Huyền
Thượng Tiên.
Đầu kia ngọc giản, Thất gia nghe xong cũng trầm mặc.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Thất gia liền nhàn nhạt truyền ra.
"Năm đó vị Tử Huyền Thượng Tiên kia đã từng cuồng nhiệt truy cầu vi sư,
nhưng bị vi sư hung hăng từ chối hơn ba trăm lần, có lẽ khi trông thấy ngươi
liền nhớ tới ta, điều này cũng có thể lý giải được, ngươi cũng không nên đi
truyền chuyện này ra ngoài, tất cả đều là chuyện đã qua."
"Vi sư còn có việc, không nói nữa."
Hứa Thanh có chút nghi hoặc.
Hắn cảm giác câu trả lời của sư tôn và lời vừa nãy của đội trưởng có chút
giống nhau.
Mà giờ khắc này trên đỉnh núi của Huyền U tông, bên trong đại điện, Tử
Huyền Thượng Tiên trở về liền ngồi trên bồ đoàn, lười biếng duỗi vòng eo
mảnh khảnh của mình một cái, sau đó tiếp lấy bát canh hạt sen vân tuyết được
chế biến từ Bách Hoa Triêu Lộ do bà lão tôi tớ bên cạnh đưa tới, trong khi nhẹ
nhàng thưởng thức thì lông mày của nàng bỗng nhiên nhăn lại, ngẩng đầu nhìn
qua một bên.
Mà bà lão đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị cố định
thân hình, ngay cả vẻ mặt cũng đều bất động, bên trong hư vô phía sau của bà
bỗng nhiên có một thân ảnh đi tới.
Thân ảnh này mặc một thân áo bào màu xanh, tóc dài xõa vai, bộ dáng trung
niên và tràn đầy nho nhã.
Đôi mắt như có từng đạo tinh thần lưu chuyển, nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy
những đạo tinh thần kia còn chồng lên từng tầng, lan tràn đến chỗ sâu trong
mắt, càng lúc càng chồng lên nhiều tầng, ít nhất hơn vạn.
Tất cả điều này khiến cho cặp mắt của gã giống như có một luồng lực lượng
kinh người, chỉ cần người nào nhìn vào ánh mắt của gã, sẽ không tự chủ mà bị
đắm chìm vào trong đó.
Người này, chính là Minh chủ của Liên Minh Bát Tông.
"Sư muội, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, đã nghĩ ra câu trả lời
thuyết phục chưa?" Minh chủ Liên Minh Bát Tông bình tĩnh mở miệng.
"Tháng nào cũng hỏi, tháng nào ta cũng cự tuyệt, ngươi có thôi đi hay
không?" Tử Huyền Thượng Tiên nhíu mày, lạnh giọng mở miệng.
"Tại sao cự tuyệt, ngươi vẫn đang tìm người trong lòng có quang minh sao,
ở trong cái thời buổi loạn thế này, không hề tồn tại loại người như vậy. Cho dù
thật sự tồn tại, sau khi tiếp xúc mấy lần với cái thế giới ăn thịt người này, cũng
sẽ bị sự tàn khốc của thế giới cải biến mà thôi, cho đến khi biến thành ảm đạm,
sau đó liền không còn phù hợp với yêu cầu của ngươi nữa."
"Chỉ cần ngươi đồng ý để ta gieo xuống thần niệm, ta sẽ cho ngươi mượn
lực lượng, bổ sung một đạo pháp tắc thiếu hụt sau cùng của ngươi, khiến Toái
Không Thiên Đạo của ngươi viên mãn, cũng có hi vọng đột phá đến cảnh giới
thứ hai."
"Muốn tìm lô đỉnh thì đi tìm người khác, người ngoài sẽ không biết tâm tính
và lòng dạ của ngươi, nhưng ta thì biết rõ." Tử Huyền Thượng Tiên bình tĩnh
mở miệng, một bước cũng không nhường.
Minh chủ Liên Minh Bát Tông nhìn thật sâu nữ tử tuyệt sắc trước mặt, sau
đó mỉm cười.
"Sư muội, thọ nguyên của ngươi đã không còn nhiều lắm, tháng sau ta lại
tới hỏi ngươi."
Nói xong, thân ảnh Minh chủ Liên Minh Bát Tông liền hóa thành ánh sáng,
tiêu tán bên trong đại điện.
Theo gã rời khỏi, bà lão bên cạnh lại khôi phục như thường, nhưng cũng
không biết chút nào về những việc vừa xảy ra.
Chỉ có Tử Huyền Thượng Tiên, nàng buông bát canh hạt sen trong tay
xuống, nhíu mày trầm mặc.
Chương 628: Thế gian thê thảm (1)
Hứa Thanh không nói chuyện mà nhìn hai bên bờ xa xa, trong đầu hiện ra
miêu tả bên trong hồ sơ về nhánh sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà này.
Một bên là Thập Vạn Đại Sơn hình thành sơn mạch Thái Ti Độ Ách, một
mảnh núi lớn rậm rạp giống như là sống lưng của một con thú lớn vậy, không
nhìn thấy cuối cùng. Bên trong có đủ loại yêu tinh, ma quái, quỷ dị, tán tu, tông
môn …rồng rắn lẫn lộn, một mảnh hỗn loạn tàn khốc như giữa địa ngục.
Một bên là ác thổ với vô tận những cánh đồng hoang vu, nồng đậm dị chất,
cây khô thành rừng, còn tồn tại vô số tộc quần và tiểu quốc, từng tiểu quốc
thường thường đều phải cung phụng hoặc là phụ thuộc vào một chút thế lực
hoặc tu sĩ mới có thể tiếp tục tồn tại, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Hứa Thanh trầm ngâm nhớ lại nội dung trong hồ sơ, đội trưởng ăn xong táo
lại lấy ra một quả khác cắn một cái, vừa muốn nói chuyện tiếp nhưng bỗng
nhiên lại ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa.
Hứa Thanh cũng lập tức ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, bên trong ngọc giản truyền âm của bọn họ bỗng nhiên có tin
tức của đệ tử dò xét phía trước truyền đến.
"Có phàm nhân lưu trú ở bờ sông đằng trước."
Bởi vì cách khá xa, cho nên đệ tử phía sau trên thuyền không nhìn thấy được
một màn ở phía xa, nhưng trong mắt của Hứa Thanh và đội trưởng, bọn họ có
thể thảy rõ hết thấy tình huống ở phía trước.
Sau khi thấy rõ, thần sắc của bọn họ cũng trở nên phức tạp.
Hứa Thanh nhìn thấy rất nhiều phàm nhân chạy nạn, trẻ có già có, nữ có
nam có, phần lớn bộ phận trên người bọn họ đều có một màu xanh đen, dị chất
cực kỳ nồng đậm, đã cách dị hoá không xa.
Phần lớn đều gầy còm giống như khô lâu, con mắt vô thần, thậm chí còn có
một vài người đi đường cũng đều khó khăn, phải có người thân nâng đỡ mới có
thể chậm chạp đi về phía trước.
Bọn họ có khoảng mấy trăm người, bây giờ đang hội tụ ở bên cạnh bờ sông,
kéo thành một tuyến người dài, đang dùng nước sông để tẩy trừ dị chất trên thân
thể.
Bọn họ mượn nhờ tiên linh khí trong nước sông để áp chế trạng thái dầu hết
đèn tắt của bản thân, thậm chí thân thể của một vài người cũng đã hư thối nằm ở
bên cạnh bờ, được người khác dùng bát đá đựng nước sông từ từ đút cho uống.
Bên trong còn có mấy đứa trẻ, từng âm thanh thút thít nỉ non từ bên đó
truyền ra, hình như sự tẩy trừ của nước sông khiến cho bọn họ nhận phải cơn
đau nhức kịch liệt.
Đây đúng là một màn thê thảm của nhân gian, chúng sinh cũng chỉ là một
góc nho nhỏ trong cái thế giới này.
Mà sau khi nhìn thấy thuyền lớn của liên minh, trong mắt của những người
phàm nhân này lập tức lộ ra hoảng sợ và run rẩy.
Hứa Thanh nhìn qua tất cả, nhẹ giọng mở miệng.
"Lấy đan dược đưa qua một chút."
"Vâng!" Đệ tử An Phòng Đặc ti đi theo phía sau hắn lập tức dẫn người bay
đi, lấy đan dược cấp thấp mà bọn họ đã chuẩn bị trước khi xuất phát, tặng cho
những phàm nhân khốn khổ này.
"Chuyện mà chúng ta có thể làm không nhiều lắm, thế đạo này chính là như
thế, mà nhân tộc chúng ta còn chia rẽ, nội đấu nghiêm trọng." Đội trưởng thở
dài.
"Ta biết rõ." Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi xa xăm.
"Nhìn thấy trước mắt thì giúp đỡ một chút, trong khả năng của mình."
Đội trưởng quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, sau đó phất tay, hơn
mười con linh ngư từ trong nước sông bay ra, rơi vào trên bờ.
Linh ngư cũng như đan dược vậy, hiệu quả tiêu tán dị chất nhanh hơn so với
nước sông nhiều.
"Tiểu Thanh, có lẽ đây cũng là lý do mà lão đầu tử thích ngươi, cũng là lý
do mà ta nguyện ý tiếp xúc cùng ngươi." Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.
Hứa Thanh không nói chuyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đoàn thuyền vẫn tiếp tục di chuyển, nhoáng một
cái lại nửa tháng trôi qua.
Trên đường đi trong nửa tháng này, bọn họ nhìn thấy bên bờ chỗ nào cũng
có những màn thê thảm như vậy, Hứa Thanh nhìn thấy phàm nhân, cũng nhìn
thấy tán tu, còn nhìn thấy tộc quần hay tiểu quốc khác.
Bọn họ đều ở bên bờ sông tẩy trừ đi dị chất trên người, từng người đều rất
đau khổ, bên trong đa số là người tàn tật, vả lại đa số đều là những người rõ
ràng sắp tới mức dị hoá.
Tuy đường sông này bị Liên Minh Bát Tông cưỡng ép mở ra, mặc dù có thể
khiến cho Liên Minh Bát Tông thu lợi, nhưng nó cũng đã thành toàn và giúp ích
cho vô số tiểu quốc và tộc quần bên cạnh con đường sông này, khiến cho bọn họ
có thêm một tia hy vọng trong cuộc đời thống khổ trên nhân gian tàn khốc.
Mà Liên Minh Bát Tông cũng biểu thị chấp nhận chuyện này, chỉ cần những
người này không dẫn dòng nước sông đi thì bọn họ sẽ không ngăn cản, cũng
ngầm đồng ý những người khó khăn dọc đường ghé qua, muốn vớt vát duy trì
một chút sinh cơ.
Đồng thời, đoàn người Hứa Thanh cũng tặng những đan dược cấp thấp đã
chuẩn bị sẵn trên đường, loại hành vi này cũng giống những như tông môn
khác, đây cũng là lời nhắn nhủ của Thất gia trước khi xuất phát.
Hành trình cứ như vậy kéo dài, Hứa Thanh cũng bắt đầu tu hành, chỉ có đội
trưởng là ngồi không yên, khi thì câu cá, khi thì lên bờ, thỉnh thoảng còn có thể
bắt một số thú con trở về.
Cho đến ngày hôm nay, thuyền dò xét phía trước bỗng truyền đến tin tức,
nói bọn họ gặp phải một việc không biết nên xử lý như thế nào.
Hứa Thanh ngưng tu hành thì đứng dậy, vừa đi ra khoang thuyền liền nhìn
thấy đội trưởng đứng ở đầu thuyền, giờ phúc này đội trưởng đang ngóng nhìn
về nơi xa xăm.
"Lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nếu là tu sĩ thì cứ trực tiếp trấn
giết là được, nhưng tình huống thế này lại không phải."
"Một cái tiểu quốc thì không sai biệt lắm khoảng bốn năm vạn người, mà tất
cả lại cùng nhau vận chuyển nước sông, còn muốn mở đường sông..."
Hứa Thanh nghe đội trưởng nói, đi đến đầu thuyền rồi nhìn qua.
Phóng tầm mắt nhìn tới, xa xa bên cạnh bờ sông có mấy vạn người đang đẩy
những chiếc xe gỗ lăn bánh, chở từng thùng nước sông đi, mà những người làm
chuyện này đều là những người dân nghèo xanh xao vàng vọt, bốn phía còn có
một ít binh sĩ phàm tục đang quất roi quát tháo.
Càng có một vài người đang cuốc đất, muốn dẫn nước sông đi.
Rất xa, nơi những đoàn xe lăn bánh chở những thùng nước tới, có thể thấy
được một cái tiểu quốc.
Sau khi Hứa Thanh đảo qua, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, lần nữa nhìn qua
những người dân nghèo xanh xao vàng vọt kia.
Dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, cái bóng dưới chân của những người dân
nghèo bị kéo ra thật dài, mà những cái bóng này nhìn như bình thường, nhưng
dưới sự chú ý của Hứa Thanh, hình như tất cả bọn họ đều thiếu đi một cái lỗ tai.
Là tai trái.
Ánh mắt Hứa Thanh lập tức ngưng tụ lại.