màn trời.
Trải qua ngón tay Thần Linh trì hoãn, huyết ảnh Tịch Đông Tử phân giải ra,
bây giờ đã tản ra khắp nơi. Có quá nửa trốn đến chân trời, vẫn chưa triệt để
xông ra màn máu, mà đang ở nơi cuối cùng. Mỗi huyết ảnh đều huyễn hóa ra
bóng dáng Tịch Đông Tử.
Lít nha lít nhít, số lượng trên ngàn, đều là Tịch Đông Tử.
Mỗi một Tịch Đông Tử đều lộ nét mặt nghiêm nghị, mắt lộ ra sát ý điên
cuồng, nhìn chòng chọc vào Hứa Thanh từ bát phương, đồng thời mở miệng,
phát ra âm thanh như tiếng của những người cùng tín ngưỡng.
“Hiến tế!”
“Hiến tế!”
“Hiến tế!”
Thời khắc hai chữ này vang vọng thiên địa, hư vô nổ vang, thình lình có
năm tòa bí tàng màu máu xuất hiện trên không, giống như năm ngọn núi lửa to
lớn, truyền ra tiếng vang ầm ầm.
Đây chính là bí tàng Tịch Đông Tử từng hình thành vào lúc ở cảnh giới Linh
Tàng.
Dù tu vi của hắn bây giờ là Quy Hư, nhưng năm tòa bí tàng này vẫn là cơ sở
chèo chống Quy Hư của hắn. Giờ phút này, hắn hiển nhiên bị ép buộc đến cực
hạn, không tiếc trả giá lớn, hiện chúng ra.
Trong lúc hai chữ “Hiến tế” vang vọng, từ trong năm bí tàng màu máu
khổng lồ này, tiếng gầm của Thiên đạo phóng lên tận trời. Năm bóng dáng
thăng ra bí tàng.
Một con huyết ma tám tay, một con thao thiết vảy đỏ, một tấm da màu máu,
một viên nhãn cầu đỏ ngòm, một luồng ánh sáng đỏ đậm.
Đây, chính là Thiên đạo Tịch Đông Tử luyện hóa thu phục lúc ở cảnh giới
Linh Tàng.
Giờ phút này sau khi xuất hiện, chúng cũng không tới gần Hứa Thanh, mà
mỗi con đều tự lộ ra ý chí kiên quyết trong tiếng gào thét, lại nhanh chóng bay
lên không, phá vỡ màn máu, hung hăng va chạm nơi cuối chân trời.
Toàn bộ bầu trời đung đưa, hình thành vòng xoáy lăn lộn về bốn phía, tia
chớp màu đỏ đậm ẩn nấp lại xuất hiện lần nữa, bay lượn trong đó, khí thế kinh
người.
Mà chính giữa vòng xoáy này, xuất hiện một hình ảnh.
Trong tấm hình là một mảnh đất hư vô, bên trong thình lình có một con Côn
Bằng to lớn bị vô số xích sắt buộc chặt!
Khí tức Thiên đạo nồng đậm tràn ra từ trên thân nó.
Đây chính là Thiên đạo viễn cổ của đại lục Vọng Cổ bị Viêm Nguyệt Huyền
Thiên tộc bắt được!
Cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy mỗi một sợi trong những xích sắt kia đều
đâm thật sâu vào trong thân thể của nó, càng có một cây roi to lớn vung vẩy,
không ngừng quất vào trên thân nó.
Máu thịt be bét.
Trên roi kia, tràn ngập vô số ấn ký. Mỗi một ấn ký đều đang nhấp nháy, mà
mỗi một roi hạ xuống, đều kèm theo âm thanh thiên lôi, càng có tiếng kêu rên
đến từ Thiên đạo viễn cổ này rơi trên thế gian.
Âm thanh kêu gào kia ẩn chứa nỗi đau đớn cực hạn, lộ ra cảm xúc muốn
chết, vang vọng ở nhân gian, hình thành âm thanh vượt qua quy tắc và pháp tắc,
rơi vào bát phương, khiến cho quả cầu máu của Hứa Thanh cũng đều ngưng kết
giữa không trung.
Đây không phải lần đầu tiên Hứa Thanh trông thấy Thiên đạo viễn cổ này,
nhưng không giống lúc trước hắn gặp phải, Tịch Đông Tử không phải chỉ mượn
nhờ Thiên đạo âm thanh để hình thành trấn áp.
Hắn đang… Hiến tế Thiên đạo của mình!
Trong chớp mắt, năm Thiên đạo của hắn đi thẳng đến hư vô, lại tự động
phân giải ở nơi đó, dung nhập vào trong roi, làm cây roi kia thêm năm cái ấn ký,
uy lực cũng tăng lên một chút.
Loại phân giải này là không thể nghịch chuyển, đại biểu Tịch Đông Tử sẽ
vĩnh hằng mất đi năm Thiên đạo kia. Điều này se ảnh hưởng rất lớn đến tu vi
của hắn, muốn khôi phục, cần trả giá lớn đến kinh người.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn chiến một trận với Hứa Thanh,
không ra một chiêu này.
Mà hiến tế như thế, thứ đổi lấy được đương nhiên cũng có uy thế kinh
người. Trong chớp mắt, xích sắt buộc chặt Thiên đạo viễn cổ, lại có một sợi
buông ra, thuận theo lỗ hổng trên trời, nhanh chóng rủ xuống, trong tiếng vang
rầm rầm, rơi vào thế gian, rơi vào trong vùng thế giới Quỷ Xa ám lâm này.
Nó cấp tốc vung vẩy hướng về phía Hứa Thanh, lấy một loại quy tắc không
có thể chống cự, không thể né tránh, bỗng nhiên đánh tới.
Ầm một tiếng.
Hứa Thanh chấn động toàn thân, xích sắt trực tiếp đánh lên người hắn, đánh
đến thân thể hắn rút lui ra ngoài ngàn trượng.
Lực lượng trong đó hóa thành vô số tia sét màu đỏ, đi khắp toàn thân. Cửu
Lê Vu giáp dốc hết sức ngăn cản, rung động kịch liệt dưới tia sét màu đỏ này,
chín cái đều huyễn hóa truyền ra gào thét, hiện lên vết tích vỡ vụn.
Linh hồn Hứa Thanh lay động, trong mắt lộ ra vẻ rung động, nhưng chỗ sâu
trong vẻ ngoài này lại ẩn giấu một vệt kinh ngạc.
Uy lực của xích sắt này, hắn có thể cảm giác chỗ kinh khủng của nó, là Vu
giáp phòng hộ, tiếp nhận toàn bộ vì hắn.
Mà Cửu Lê Vu giáp sau khi tiếp nhận đây hết thảy, nhìn như muốn vỡ vụn,
nhưng trên thực tế Hứa Thanh rõ ràng cảm ứng được, Cửu Lê lại có dấu hiệu
dung hợp sớm.
Dường như, trong xích sắt này, tồn tại một sợi bản nguyên thuộc về Tổ Vu,
mượn phát roi này, dung nhập vào.
Mà trước đó trong phán đoán của Hứa Thanh, chín đầu Cửu Lê không phải
hình thái Huyền Thiên Tổ Vu chân chính, cần tu vi của hắn đột phá đến Quy
Hư, mới có thể để chín đầu hợp nhất, hiện ra hình thái Tổ Vu chân chính.
“Xích sắt trói buộc Thiên đạo viễn cổ kia, lại có hiệu quả như thế…”
Hứa Thanh động lòng, nhìn vùng đất hư vô trói chặt Thiên đạo, trong đầu
hắn bỗng nhiên dâng lên một suy đoán.
“Tuyệt Thần đại trận năm đó…”
Hứa Thanh nheo lại mắt, không tiếp tục suy tư nữa.
Sau khi chú ý tới xích sắt rủ xuống kia sau khi đánh xong, xuất hiện dấu
hiệu biến mất, hắn lập tức cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể hắn càng chấn động, hình thái thần linh cũng xuất hiện điềm báo
sụp đổ, hình thành dáng vẻ miễn cưỡng tiếp nhận, không cách nào đối kháng roi
thứ hai.