Mà trên đỉnh bà lão như Thần linh kia, có hai người đang khoanh chân ngồi.
“Tiểu A Thanh, vực này thế nào, ta nói với ngươi, nơi này có một truyền
thuyết.”
“Truyền thuyết, vào rất nhiều năm trước, có một con trâu thần đi ngang qua
nơi đây, rồi ngủ một giấc, mơ một giấc mộng đẹp, lúc tỉnh lại hắt hơi một cái,
thế là phun ra mộng đẹp, hình thành vô số sương mù, hóa thành tầng mây.”
“Từ đó về sau, mảnh đại vực này bèn xuất hiện Mộng Vân.”
Người nói chuyện là một thanh niên, tướng mạo phổ thông, duy chỉ có đôi
mắt sáng tỏ hơn hẳn bình thường. Đôi mắt đó thâm thúy, đồng thời lại như vòng
xoáy có thể cắn nuốt hết thảy.
Đầu tóc hắn rối bời, hình tượng cũng không tốt, nhưng một bộ trường bào
đỏ chót tươi đẹp kia khiến cho người này ngồi ở đó cực kì lóa mắt, rất loá mắt!
Phảng phất bất cứ ánh mắt ngoại lai nào nhìn, đều sẽ lập tức bị hắn hấp dẫn.
Dù sao không chỉ có áo là màu đỏ, giày cũng thế, quần cũng như thế, chiếu
cả người hắn đỏ rực.
Mà nét mặt của người áo đỏ này rất đắc ý, đang ngạo nghễ mở miệng với
một người thanh niên khác bên cạnh.
Hình tượng của thanh niên bên cạnh tương phản với hắn, chỉ khoác áo xanh
bình thường, thoạt nhìn cũng không xa hoa, mà rất thanh lịch.
Nhưng dưới gương mặt tuấn mỹ tuyệt thế kia, dường như hết thảy mọi vật
trên thế gian, đều chỉ là vật làm nền trên người hắn, không dám, cũng không thể
tranh phát sáng mảy may.
Giờ phút này người tuyệt thế mở mắt ra, nhìn non xanh nước biếc hiếm thấy
phía dưới.
“Truyền thuyết này là đại sư huynh ngươi bố trí, lúc ở Viêm Nguyệt Huyền
Thiên tộc năm đó, rồi lại tự chủ động lưu truyền ra ngoài đó.”
Âm thanh trong sáng rất êm tai.
Hai người này, dĩ nhiên chính là Nhị Ngưu và Hứa Thanh đi về hướng Nhân
tộc từ Thần Sơn.
Nghe thấy lời nói của Hứa Thanh, Đội trưởng cười khà khà, ngẩng đầu nhìn
về phía đường chân trời xa xa, duỗi lưng một cái.
“Không sai, điều ta muốn nói là, một đại đạo lý trong thiên địa, đó chính
là… Chân tướng lịch sử, cũng cần phải tân trang một chút.”
Nét mặt Đội trưởng lại lần nữa ngạo nghễ.
“Ví dụ như một số năm sau, lịch sử sẽ ghi chép hành trình Viêm Nguyệt lần
này của chúng ta như thế nào, lại đi ghi chép chúng ta lập công lớn tuyệt thế vì
Nhân tộc thế nào.”
“Ta đều đã nghĩ kỹ rồi, lịch sử chắc là ghi chép như vậy.”
Hai mắt Đội trưởng sáng lên.
“Lịch Huyền Chiến năm 2939, anh hùng tuyệt thế của Nhân tộc, Trần Nhị
Ngưu, Hứa Thanh quét ngang chúng thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền Thiên, đoạt
danh xưng Đại Huyền Thiên, danh tiếng truyền khắp Vọng Cổ.”
“Hơn nữa, ở thịnh điển chí cao của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, còn
khiến ba Ti Quyền của Viêm Nguyệt hạ chỉ, tộc đàn phụ thuộc lui binh, ngàn
năm sau đó không được xâm nhập lãnh thổ Nhân tộc mảy may, càng một lời
quyết định quyền sở hữu tộc Hắc Thiên.”
“Nhân tộc có hai vị tuyệt thế này, là may mắn của cả tộc, là một lần hồi đáp
lại khí vận của Nhân tộc Vọng Cổ, là chứng minh hữu lực khí vận của Vọng Cổ
vẫn còn ở Nhân tộc!”
Đội trưởng nói hào hùng.
Nét mặt Hứa Thanh trở nên kỳ quái. Hắn không nói gì, dù ngôn từ của Đội
trưởng khoa trương, nhưng tình huống thực tế cũng quả thật không xê xích
nhiều lắm.
Trên thịnh điển Viêm Nguyệt, dù hai người bọn họ sớm rời sân, nhưng sau
khi đánh bại Viêm Huyền Tử, thân là Đại Huyền Thiên, hắn đưa ra yêu cầu của
mình với ba vị Ti Quyền.
Đây là phần thưởng của Huyền Thiên, có thể đưa ra một yêu cầu với Ti
Quyền.
Mục đích Hứa Thanh đến Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, chính là điều này.
Thế là, dưới ý chỉ của Viêm Nguyệt Huyền Thiên ba vị Ti Quyền, tộc đàn
phụ thuộc giao chiến cùng Nhân tộc rút binh, còn có trận chiến trong nội vực
tộc Hắc Thiên, một phương Viêm Nguyệt cũng không tham dự nữa.
Việc này rất thuận lợi, làm Hứa Thanh cũng hơi ngoài ý muốn, dù sao đây là
chiến tranh, không phải trò đùa.
Mà ban đầu hắn còn chuẩn bị phương án khác vì đó.
“Đại sư huynh, ta luôn cảm thấy chuyện Viêm Nguyệt rút binh, dường như
vốn là chuyện bọn họ phải làm.”
“Sự xuất hiện của chúng ta, chẳng qua là để việc này, có lý do danh chính
ngôn thuận, và càng nhanh kết thúc thôi.”
Hứa Thanh nhìn về phía Đội trưởng.
Đội trưởng nghe vậy, khoát tay ngăn lại.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, bất kể có phải là lý do đó hay không, dù sao
vinh quang thuộc về chúng ta là được.”
Hứa Thanh cười. Hắn cảm thấy Đội trưởng nói có đạo lý, nếu không tìm
thấy nguyên nhân, như vậy so với suy tư nhiều, không bằng để sang một bên,
chỉ cần kết quả là tốt, thì đó chính là tốt.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh cúi đầu nhìn về phía bóng đen bị ánh sáng chiếu ra
trước mặt mình.
Ánh nắng xuyên thấu qua mây mù, chiếu xuống loang lổ sau lưng hắn, chiếu
ra cái bóng trước người, tuy có hơi mơ hồ, nhưng dao động tâm tình cẩn thận
từng li từng tí truyền lại từ trong đó vẫn bị Hứa Thanh cảm giác rõ ràng.
Nó đang giải thích, diễn đạt bằng ngôn từ hỗn loạn, ra vẻ bởi vì không muốn
làm cho chủ nhân của mình lo lắng quá mức, cho nên một mực giả chết.
Tiểu Ảnh, năm ngày trước đã thức tỉnh, sau đó giả chết một nén hương, đã
bị Hứa Thanh phát hiện.
Hứa Thanh vốn cho rằng đối phương chết thật.
Dù sao lúc ấy ở Sơn Hải đại vực, vì lấy ra Cửu Lê, cái bóng đã phải thừa
nhận uy diệt tuyệt, cuối cùng ý chí càng tiêu tán, như ngủ say, cũng như tử
vong.
“Sinh mệnh cũng thật cứng cỏi.”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, vẫn rất vui vẻ đối với sự hồi sinh của cái
bóng, thế là nở nụ cười trên mặt.
Nhưng lão tổ Kim Cương Tông chắc là không vui, mà bản thân cái bóng có
lẽ là nửa vui nửa buồn.
Vui sướng chính là mình sống, sầu lo là chuyện nguy hiểm như vậy, tương
lai nhất định còn có nhiều hơn nữa...
Nhưng nó không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí
bày ra cảm xúc vui vẻ, sau đó càng thêm cẩn thận truyền ra lại một dao động
tâm tình.
“Chủ… Đáp ứng... Huyết nhục… Xích Mẫu?”
Nụ cười của Hứa Thanh hơi ngưng lại.
Tiểu Ảnh run rẩy.