gầm nhẹ một tiếng, hai tay hạ xuống, lập tức mảnh biển máu kinh khủng này
cũng đi theo tiếng đó, trấn áp mặt đất.
Lúc trước, Hứa Thanh đã bại dưới một chiêu này, bởi vì đã vượt qua cực
hạn huyết quyền hành của hắn, cho nên bại trận, dù cuối cùng chạy ra, cũng bị
thương nghiêm trọng.
Giờ phút này khi trông thấy một lần nữa, Hứa Thanh ngẩng đầu lên, ngóng
nhìn biển đỏ rơi xuống từ trên trời, nâng lên tay phải, cách không tóm về phía
mảnh biển đỏ này.
Tu vi hiện lên toàn thân vào lúc này, Thần nguyên khuếch tán bát phương
trong khoảnh khắc này, chín đầu Cửu Lê càng thoát thể mà ra, gào thét thiên
địa.
Khí thế ngập trời.
Huyết quyền hành của Hứa Thanh, dưới sự tăng cường cực hạn gia trì, lập
tức đã vượt qua cực hạn lúc trước, bị đẩy lên một cấp bậc cao hơn.
Biển máu che khuất bầu trời lập tức cuồn cuộn, thế mà hình thành một vòng
xoáy khổng lồ. Ngọn nguồn của vòng xoáy này, chính là bàn tay đang nâng lên
của Hứa Thanh!
Biển máu cuồn cuộn tiếp tục xoay tròn, không ngừng hội tụ về lòng bàn tay
Hứa Thanh, chính nó lại càng ngày càng nhỏ.
Từ xa nhìn lại, một màn này nhìn thấy mà giật mình, khiến tất cả tu sĩ quan
sát, tâm thần lại nổ vang.
Cho đến cuối cùng, trong ánh mắt mọi người, vùng biển mênh mông vốn
không nhìn thấy cuối trên bầu trời kia, lại hóa thành một quả cầu máu chuyển
động trong lòng bàn tay Hứa Thanh.
Trong đó tràn ra ánh đỏ chói mắt, nhuộm lên thiên địa, chỉ nhìn thôi đã có
một loại cảm giác linh hồn bị đâm đau nhức, dường như có thể nghe thấy vô số
tiếng kêu rên.
Khí tức càng làm người ta kinh dị trong lúc xoay tròn, có vẻ không ổn định,
phảng phất lúc nào cũng có thể nổ tung, hình thành hạo kiếp!
Một cảnh này khiến đầu óc Tịch Đông Tử như có sấm sét nổ tung, thân thể
và thần trí đều run rẩy. Khi sự hoảng sợ trong lòng hắn không cách nào ẩn giấu
được, lộ ra từ trong mắt, ngón trỏ của Hứa Thanh đã gảy một cái trên quả cầu
máu kinh khủng này.
Trong chốc lát, quả cầu máu này mang khí thế diệt tuyệt hết thảy, bỗng
nhiên xông ra. Những nơi đi qua suốt một đường này, hư vô bị vạch ra vết máu
ăn mòn, như bầu trời bị thương, xông thẳng đến Tịch Đông Tử!
Ánh đỏ chiếu trời, làm màn trời biến thành màu đỏ, mà vết máu kia nhanh
chóng khuếch tán, chớp mắt đã giống như một màn sân khấu màu đỏ, che phủ
hư không.
Mặt đất cũng như thế, như thể huyết luyện ngục, mà ngọn nguồn của hết
thảy điều này đều là quả cầu máu được áp súc toàn bộ biển máu mà tạo thành,
bị Hứa Thanh điều khiển.
Trong sự không ổn định, lộ ra cuồng bạo và kinh khủng, càng ẩn chứa ý diệt
sạch hết thảy.
Tất cả tu sĩ Viêm Nguyệt thấy cảnh này, từng kẻ nhanh chóng rút lui, trái
tim đập mạnh hơn, thậm chí máu toàn thân đều có cảm giác sắp không khống
chế nổi.
Đồng tử Phàm Thế Song co lại. Thực sự là trong lúc xuất thủ với Tịch Đông
Tử, Hứa Thanh ở trên một loại địa vị áp chế tuyệt đối. Cho dù là bẻ gãy ngón
tay, hay đảo ngược khống chế máu, đều để hắn rõ ràng ý thức được, mình …
Tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
“Hắn thậm chí đều không triển khai bất cứ một thần thông chủ động nào…”
Phàm Thế Song nghĩ tới đây, tốc độ lui lại càng lúc càng nhanh hơn.
Còn người trong cuộc của hết thảy, Tịch Đông Tử, hắn đang ở giữa không
trung, giờ phút này nét mặt tái mét. Hắn hiểu rõ thần thông của mình, cũng biết
được uy lực của nó, cho nên nháy mắt đã cảm giác quả cầu máu đang tiến đến,
có lực sát thương vượt qua trước đó.
Thậm chí thiên địa vào thời khắc này giống như lồng giam, màu đỏ bao phủ
tại bát phương kia làm hắn có một loại cảm giác không cách nào né tránh,
không cách nào chống cự.
Mắt thấy nguy cơ, trong khoảnh khắc sinh tử này, kinh nghiệm và bản năng
chiến đấu nhiều năm khiến cho Tịch Đông Tử không chần chờ chút nào, trực
tiếp há to miệng, phun một cái về quả cầu máu đang tiến đến.
Lập tức một luồng kim mang bay ra từ trong miệng hắn, đi thẳng đến quả
cầu máu.
Đồng thời, thân thể Tịch Đông Tử cũng mượn thời gian này, lựa chọn tự
phân giải, chớp mắt đã hóa thành vô số huyết ảnh, bắn ra bát phương.
Mà kim mang bị hắn phun ra kia, cũng trở nên óng ánh trong giây lát, hình
thành ánh sáng chói mắt.
Hạch tâm của ánh sáng, là một chiếc nhẫn.
Chiếc này lấy xương màu vàng óng mà chế tác, trên đó rất ít huyết nhục,
giống bị cạo đi, chỉ để lại một khuôn mặt.
Giờ phút này gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, phát ra tiếng kêu rên.
“Chủ nhân, là ta đây, ta là Tiểu Ngư, người một nhà… Chủ nhân, ta nhớ
ngươi, đều do tên Tịch Đông Tử đáng giết ngàn đao kia…”
Chiếc nhẫn này, chính là ngón tay Thần Linh bị bắt sống ngày đó khi Đinh
132 phong ấn Tịch Đông Tử, rồi bị hắn xông ra.
Sau này, nó ở bên cạnh Tịch Đông Tử, bị Tịch Đông Tử tàn nhẫn luyện hóa,
biến thành một chiếc nhẫn như thế, bây giờ bị lấy ra, điều khiển ngăn cản quả
cầu máu.
Có lẽ là Hứa Thanh nhớ tình bạn cũ, cũng có lẽ là lời nói của ngón tay Thần
Linh này đánh động hắn, cho nên chớp mắt tiếp theo, quả cầu máu dù vẫn va
chạm với chiếc nhẫn đụng nhưng lại xuyên thấu qua, không tổn thương nó mảy
may.
Thậm chí trong chớp mắt va chạm, quả cầu máu đánh nát dấu ấn của Tịch
Đông Tử trên chiếc nhẫn.
Trải qua cửu tử nhất sinh, ngón tay Thần Linh run rẩy, nhanh chóng tới gần
Hứa Thanh, muốn nói chút gì, nhưng giây lát tiếp theo, bóng dáng lão tổ Kim
Cương Tông đã xuất hiện phía trước hắn.
“Dừng bước!”
Lão tổ Kim Cương Tông thản nhiên mở miệng, nhìn xuống từ trên cao. Hắn
cảm thấy đây là thời khắc tỏa sánh nhất trong cuộc đời mình, dù sao có thể kêu
lên hai chữ này với một Thần linh, không phải bất cứ khí linh nào cũng có thể
làm được.
Ngón tay Thần Linh dù tâm thần hơi quay cuồng, nhưng cũng không dám lỗ
mãng vào lúc này, chỉ có thể lộ ra vẻ lấy lòng.