trong lúc vô tình.
Sau khi loại trạng thái này xuất hiện lần thứ sáu, trong lòng Hứa Thanh dâng
lên một chút minh ngộ.
“Có thể đi trường phái Dị Tiên, nghiên cứu toàn bộ thẻ ngọc truyền thừa liên
quan đến Dị Tiên một phen.”
Hắn cảm giác được, lúc ở trạng thái này, mình rất thích hợp đi học tập.
Mà học tập vốn là chấp nhất của Hứa Thanh từ nhỏ đến lớn, dù cho hắn tu
hành cho tới bây giờ, hắn vẫn vừa tôn trọng lại khát vọng tri thức.
Thế là, vào lúc cách tế tộc chỉ sáu mươi ngày, Hứa Thanh rời khỏi mình
Thượng Linh phủ, đi tới Thái Học, đi vào trường phái Dị Tiên.
Hắn đến, đương nhiên là làm chấn động Thái Học, cũng phấn chấn trường
phái Dị Tiên.
Dưới ánh mắt sùng bái của tất cả học sinh trường phái Dị Tiên, phái chủ
trường phái Dị Tiên thế hệ này đích thân nghênh đón.
Ngay khi nhìn thấy Hứa Thanh, gương mặt vị lão phái chủ dung nạp một sợi
hồn Dị Tiên của Hứa Thanh thành hồn cơ của mình, dưới lớp mặt nạ không
cách nào tự kiểm soát mà lộ ra vẻ giật mình.
Sóng gió trong lòng càng cuồn cuộn.
Một tháng trước, khi Hứa Thanh trở về, hắn đã từng nhìn thấy trong đám
người từ xa.
Lúc ấy hắn nhìn thấy Hứa Thanh, như một thanh đao, sắc bén kinh người.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh một lần nữa, hắn phát hiện
mình lại không nhìn thấu tu vi của Hứa Thanh, nhìn thế nào cũng giống như
một phàm nhân, lại không chút dao động.
Thậm chí ở khoảng cách gần, hắn còn có thể ngửi đến một mùi hương như
ẩn như hiện trên người Hứa Thanh.
“Tiên linh tự khiết?!”
Lão phái chủ trợn mắt há mồm.
Đồng thời hắn còn cảm nhận được, trên thân thể như phàm tục của Hứa
Thanh mơ hồ còn có một cảm giác huyền diệu không cách nào nói rõ được, tựa
như dung nhập vào linh hồn, đã thành bẩm sinh.
Hắn không biết được, thật ra Hứa Thanh cũng không hiểu quá rõ, tác dụng
của Liêu Huyền Thánh dịch cũng không chỉ là phụ trợ cảm ngộ thôi đâu.
Nếu dùng lâu dài, được thay đổi một cách vô tri vô giác, có chỗ huyền diệu
không thể nói rõ.
Thế nhưng Liêu Huyền dịch năm đó vốn thưa thớt, lại càng không cần phải
nói hiện tại, nhất là... Liêu Huyền Thánh dịch được Liêu Huyền dịch lắng đọng
vài vạn năm mới hình thành!
Hơn nữa... Cho dù có người có được Liêu Huyền Thánh dịch, cũng tuyệt đối
không nhiều như Hứa Thanh, đều coi thành chí bảo, ăn vào một giọt để phụ trợ
cảm ngộ vào thời khắc mấu chốt.
Không giống Hứa Thanh, có thể đổ một giọt vào trong nước hồ mỗi ngày,
ngâm toàn thân.
Hành vi xa xỉ như vậy, tự nhiên tăng tốc những tác dụng kỳ diệu khác của
Liêu Huyền Thánh dịch.
Cứ như vậy, trong lúc tâm thần vị phái chủ này nổi sóng, Hứa Thanh đi vào
tầng cao nhất của tháp cao trường phái Dị Tiên.
Toàn bộ điển tịch của trường phái Dị Tiên từ xưa đến nay được đặt nơi đó,
bên trong có một vài phiên bản có bản sao ở tầng một, nhưng đại đa số đều là
bản độc nhất.
Nhìn những thẻ ngọc này, Hứa Thanh bắt đầu bế quan.
Mỗi một thẻ ngọc, hắn đều xem rất cẩn thận, nghiên cứu thấu triệt. Mục tiêu
của hắn, là nắm rõ tất cả truyền thừa và ghi chép của trường phái Dị Tiên kỹ
càng tỉ mỉ.
“Chỉ có như thế, mới có thể đi sáng tạo...”
Hứa Thanh thì thào, rồi lấy ra Liêu Huyền Thánh dịch, nhưng lại không phải
nguyên dịch, mà là linh dịch cùng có thể uống sau khi pha loãng với linh thủy.
Uống xong một ngụm, theo đầu óc sáng trong, hắn đắm chìm trong nghiên
cứu. Thời gian thoáng cái đã trôi qua một tháng.
Một thánh chỉ phát cho Hứa Thanh, truyền ra từ Hoàng cung, do thị vệ
chuyên môn cầm, đi thẳng đến tháp cao của trường phái Dị Tiên ở Thái Học.
Việc bế quan của Hứa Thanh, cũng bởi vậy mà sớm kết thúc.
Nội dung thánh chỉ liên quan đến sứ giả của hai tộc Bạch Trạch Ách Ti sắp
đến.
Nói một cách ngắn gọn, hai tộc đàn phụ thuộc Viêm Nguyệt này lần này đến
là vì ký kết khế ước ngưng chiến và khế ước ngàn năm sau, nhưng quá trình
cũng không thuận lợi.
Nhiều lần xuất hiện manh mối như muốn khai chiến một lần nữa.
Dù việc này không có khả năng, thái độ của hai tộc này rất ngang ngược,
đưa ra thật nhiều yêu cầu cực kỳ không hợp lý.
Cứ tiếp tục giằng co như vậy, đối với tế tổ lập tức sắp triển khai, rốt cuộc
không tính là hoàn mỹ.
Thế là... Trong đại điện Hoàng cung, có người đưa ra ý kiến mời Hứa Thanh
ra mặt sắp xếp.
Chuyện này, được quần thần nhất trí đồng ý, cho nên đã có một thánh chỉ
như thế.
Hứa Thanh dù đang bế quan nghiên cứu, nhưng thánh chỉ đã truyền đến,
cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt, nhất là chuyện này cũng quả thật là do hắn ra
mặt, mới càng thích hợp hơn.
Cho nên sau khi trầm ngâm, hắn đứng dậy rời khỏi trường phái Dị Tiên, đi
ra Thái Học, đi đến nơi đàm phán, Ngoại Vụ các.
Hắn đi không nhanh, vừa tiến lên, vừa suy tư về thu hoạch một tháng này
trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã xem triệt triệt để để tất cả truyền thừa và
điển tịch của trường phái Dị Tiên, không bỏ sót một chút nào.
Bên trong không chỉ có những bức vẽ Thần linh biến hóa, cũng có rất nhiều
tâm đắc của người tu hành trước cùng mặc sức tưởng tượng đối với tương lai
của trường phái Dị Tiên.
Những điều này đều như chất dinh dưỡng, dung nhập vào trong lòng Hứa
Thanh.
Dần dần, một suy nghĩ mơ hồ, xuất hiện một chút xíu hình dáng trong đầu
Hứa Thanh.
Hình dáng này, chính là công pháp chuyên môn đối với trường phái Dị Tiên
hắn sáng tạo vào lúc Quy Hư, hoàn mỹ phù hợp với mình.
Nhưng loại chuyện tự sáng tạo vốn đã khó khăn, lại là loại đa phần là mạch
suy nghĩ khái niệm như trường phái Dị Tiên.
Cho nên độ khó của nó đương nhiên lớn hơn.
Nhưng Hứa Thanh cũng không nóng nảy, hắn đã mơ hồ có phương hướng.
“Còn cần hoàn thiện nó, lại thử nhiều lần, cuối cùng mới có thể xác định...”
Hứa Thanh thì thào, vừa suy tư, vừa tiến lên, tay phải ngẫu nhiên vô ý thức
nâng lên, bấm ra ấn quyết dựa theo suy nghĩ.