rộn, nhìn qua thì giống như tình huống rất gấp, nhưng hết thảy đều được thu xếp
đâu vào đấy, các ti làm theo chức trách của mình.
Lúc này Hứa Thanh đang ở bên trong Vận Chuyển ti, hắn vừa mới hoàn
thành Pháp Hạm của mình, vừa thấy một màn này thì trong ngọc giản truyền âm
của hắn cũng lập tức truyền đến điều lệnh và an bài của tông môn.
Thần sắc của Trương Tam cũng biến hóa, bị một màn bất thình lình này làm
cho kinh ngạc, cũng tương tự nhận được nhiệm vụ, hai người nhìn nhau một cái
và đều nhìn ra sự ngưng trọng trong mắt đối phương, cũng không kịp câu thông
mà cả hai lập tức nhanh chóng riêng phần mình tản ra.
"Việc này không bình thường!" Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy
những rặng mây đỏ bị màn sương mù màu đen tràn ngập mơ hồ che đậy, giữa
hai màu đen đỏ, sinh ra một vòng tử ý.
Vòng tử ý này khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới cảm giác hãi hùng khiếp vía
của mình hồi nãy.
Bây giờ trong lòng hắn vẫn còn cái loại cảm giác tim đập nhanh như cũ.
Vì vậy hắn nhanh chóng bay thẳng đến sơn môn Thất Huyết Đồng, nhiệm
vụ mà hắn nhận được đó là, thủ hộ sơn môn.
Chỉ cần là người sáng suốt liền có thể nhìn thấy, nước sông bị ô nhiễm.....
Khả năng cao chỉ là một lớp ngụy trang.
Mặc dù nhìn ra nhưng lại không thể không đi xử lý, vô luận là việc xua tán
dị chất và kịch độc, hay là đám người lão tổ phải đi tới khúc sông xảy ra vấn đề,
tất cả đều là việc bắt buộc phải tiến hành.
Nhưng nếu như biến cố chỉ có như thế, vậy thì căn bản không tính là gì đối
với Liên Minh Bát Tông, không bao lâu bọn họ liền có thể hoàn toàn hóa giải
tình huống này.
Hết thảy phải nhìn xem còn có sắp xếp phía sau nữa hay không.
Hứa Thanh rõ ràng, việc mình có thể nghĩ đến thì dĩ nhiên cao tầng của liên
minh không thể không nghĩ ra, vì vậy hắn lập tức tăng nhanh tốc độ hơn nữa.
Trên đường đi đến sơn môn, Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua chủ thành, hắn
thấy được vô số phàm nhân hoảng sợ, thấy được thần sắc sầu lo trên mặt từng
người đệ tử.
Tất cả mọi người đều đang bận bịu, nhưng trong lòng đều có một loại cảm
giác lo lắng không yên với việc mà mình không biết.
Giờ khắc này các tông môn thậm chí còn lần lượt mở ra pháp bảo Cấm Kỵ
của mình, tạo thành từng đạo tia sáng lập lòe, dùng để đề phòng với kẻ thù bên
ngoài.
Nhưng vào lúc này, theo từng pháp bảo Cấm Kỵ của các tông tỏa ra tia sáng,
bên Lăng Vân Kiếm tông lại bộc phát sớm, bỗng nhiên bắn ra một đạo hồng
mang thẳng lên trên trời, một tia hồng mang chiếu sáng vạn trượng hiện lên.
Hồng mang kinh thiên động địa xuất hiện, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Vạn chúng ngay lập tức chăm chú nhìn qua.
Các đệ tử vốn không biết được nguyên do, nhưng vào giờ phút này, sau khi
thấy một màn trước mặt, các loại suy đoán đều có.
Nhưng trong cùng lúc này, lão tổ Lăng Vân Kiếm tông đang đi cùng với lão
tổ ba tông khác tới khúc sông xảy ra vấn đề, đi xử lý đầu nguồn, sau khi nhìn
thấy một màn như vậy thì sắc mặt lập tức đại biến.
Bởi vì, pháp bảo Cấm Kỵ của Lăng Vân Kiếm tông vừa bộc phát sớm,
nhưng không phải do lão điều khiển!
Trên bầu trời, pháp bảo Cấm Kỵ của Lăng Vân Kiếm tông tràn ra từng trận
ánh sáng màu đỏ, giống như là màu máu tươi vô cùng chói mắt, đồng thời cũng
trực tiếp hóa thành một cây đại thụ huyết sắc cực lớn trên bầu trời!
Cây đại thụ này vô cùng sum xuê, nó đứng sừng sững ở phía trên bầu trời,
thân cây vừa thô vừa to, toàn thân đỏ thẫm, bên trên hiện ra vô số gương mặt dữ
tợn, tất cả đều đang kêu rên.
Phía trên là vô số lá cây, tràn ra từng mảnh kiếm khí động trời không thể
chống đỡ, khiến cho bầu trời vang lên từng tiếng ầm ầm, tạo thành vòng xoáy
cực lớn, có thể thấy được vô số kiếm ảnh đang chạy ở bên trong, số lượng nhiều
tới mức khó có thể tính toán.
Vòng xoáy này bao phủ phía trên toàn bộ Liên Minh Bát Tông, khí thế vang
trời.
Lúc này Hứa Thanh cũng đã tiếp cận sơn môn Thất Huyết Đồng, ngay khi
ngẩng đầu liền thấy một màn như vậy thì thần sắc lập tức biến đổi, hắn cảm
nhận được bên trong thứ này truyền đến uy áp vô cùng kinh khủng, cả bầu trời
tựa như hóa thành một kiếm hải huyết sắc, kiếm hải này với thế vạn quân lay
động cả thiên địa.
Giờ phút này ở trên cây đại thụ bỗng xuất hiện một thân ảnh.
Trên thân người này mặc một đạo bào màu vàng đang dần thay đổi, đầu đội
tử quan màu lam, dưới chân đạp trên một thanh kiếm Lưu Vân ba màu, sắc mặt
trắng bệch nhưng vẫn khó che dấu được vẻ tuấn mỹ, chỉ là mắt phải trống rỗng
và mắt trái vô cùng dữ tợn khiến cho khí chất của gã mang theo vẻ tà ác.
Sự xuất hiện của gã khiến cho toàn bộ người thấy đều chấn động tâm thần.
Người này… Chính là Thánh Quân Tử!
Gã đứng trên thân kiếm Lưu Vân, thanh kiếm này trôi lơ lửng ở trên đỉnh
cây đại thụ huyết sắc, Thánh Quân Tử đứng ở trên đó cúi đầu nhìn đại địa xa xa,
bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười mang theo một tia cảm khái, mang theo một cỗ điên cuồng, nhẹ
giọng mở miệng.
"Đây, chính là màn biểu diễn huyết sắc của ta."
Lời nói của gã vừa ra, cây đại thụ huyết sắc dưới chân bỗng ầm ầm bộc
phát, trên bầu trời lập tức hình thành một mảnh biển máu, sau đó liền bay thẳng
đến..... sơn môn Thất Huyết Đồng!
Tốc độ cực nhanh, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên chỉ trong chớp mắt,
đạo hồng mang này liền bao phủ sơn môn Thất Huyết Đồng vào bên trong.
Một gốc cây máu động trời đột ngột mọc lên từ bên trong sơn môn Thất
Huyết Đồng!
Đất rung núi chuyển, khi thiên địa cùng điên cuồng chấn động, Thánh Quân
Tử đứng giữa không trung, chậm rãi vươn hai tay ra nhìn lên phía bầu trời.
"Chúc Chiếu, mời xem!"
Liên Minh Bát Tông lập tức vang động, mà giờ khắc này, trong khi chủ
thành của Lăng Vân Kiếm tông là một mảnh náo động, bên trên nóc của một tòa
lầu các, hai thân ảnh mặc hắc bào đeo mặt nạ nửa khuôn mặt Thần Linh, một
người ngồi và một người đứng. Người mặc hắc bào ngồi đang thưởng thức một
cái hộp gỗ phong cách cổ xưa trong tay, không ngừng xoay xoay sờ mó và nhìn
tới người trên bầu trời. Người này rõ ràng đang ngồi ở trên đại địa còn Thánh
Quân Tử ở trên trời, nhưng con mắt của y giống như đang nhìn con sâu cái kiến
vậy, y cười một cái, một giọng nói trẻ tuổi vang lên.
"Dạ Cưu, đây là biểu diễn của gã sao?"
"Chủ nhân, không phải gã." Dạ Cưu cung kính mở miệng, sau đó nhìn về
phía Thất Huyết Đồng, từng đạo sợi tơ như tinh quang trong mắt đảo qua, thấp
giọng nói.
"Chủ nhân, ngài cứ chậm rãi thưởng thức, ta đi tới Thất Huyết Đồng tặng
một cái lễ vật gặp mặt trước. Nghĩ đến sau lần này, toàn bộ Nghênh Hoàng
Châu sẽ lần nữa nhận thức lại Chúc Chiếu, nhận thức chủ nhân. Dẫu sao thì
trong nhận thức từ trước tới giờ của đám người này, Chúc Chiếu chỉ là một cái
tổ chức không có thành tựu, nhưng sau khi chủ nhân ngài đến, Chúc Chiếu đã
không còn như vậy nữa rồi."
"Đi thôi." Thanh niên áo đen mỉm cười, vừa nghịch hộp gỗ trong tay, vừa
quay đầu nhìn về phía... Thất Huyết Đồng, nhẹ giọng thì thào.
"Đệ đệ lại sắp khóc rồi."