lần hình ảnh hiện ra trong đó đều là Viêm Huyền Tử.
Nói một cách chuẩn xác, là Viêm Huyền Tử ở thời kỳ bất đồng trong quá
khứ.
Là hình chiếu bóng dáng hắn ở mấy trăm tiết điểm thời gian trong quá khứ.
Hứa Thanh vẫn chưa xuất thủ ngăn cản, mà ánh mắt lóe lên, ngóng nhìn
Viêm Huyền Tử không chút đề phòng tiến hành một cảnh quỷ dị gần như Thần
thuật này!
Mà sau khi những bóng dáng ảo ảnh kia xuất hiện, chúng lại đều tiêu tán,
hóa thành vô số điểm sáng nhanh chóng hội tụ, cuối cùng lại thành một vòng
tròn to lớn.
Lực lượng thời gian nồng đậm, thình lình bùng nổ trong đó.
Cho đến bảy tám nhịp thở sau, thân thể thực chất của Viêm Huyền Tử xuất
hiện ở bên trong, cũng bước ra khỏi vòng sáng.
Khoảnh khắc hiện thân, huyết nhục trôi nổi xung quanh tấp nập trở thành tro
bụi, mà vòng tròn phía sau hắn cũng lập tức co lại, cuối cùng hóa thành một hạt
châu, rơi vào trong tay Viêm Huyền Tử.
Mà tướng mạo hắn nhìn như không có gì khác biệt với lúc trước, nhưng khí
chất đã khác. Viêm Huyền Tử trước kia, dù tướng mạo không tầm thường,
nhưng cương nghị chiếm đa số, cho nên có thể nói là tuấn mỹ.
Nhưng hôm nay... Chỉ có thể dùng xinh đẹp tuyệt trần để hình dung.
Hắn biến thành nàng!
Thân thể cũng như thế, bộ ngực nhô cao, vòng eo nhỏ đi, hai chân trong lớp
áo bào cũng mảnh mai đi rất nhiều, vẻ cương nghị đã không còn, thay vào đó là
vẻ lãnh diễm.
Đây chính là dáng hình đối phương trong trí nhớ của Hứa Thanh.
Đám người lập tức yên tĩnh, người biết được thần thông kỳ dị của Viêm
Huyền Tử vẫn chưa chấn động, nhưng người không biết được thì sững sờ tại
chỗ.
Trong đó, Đội trưởng chớp chớp mắt, đáy lòng cười khà khà.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh giữa không trung như có điều suy nghĩ.
“Đội trưởng từng nói, đã nhìn thấy người này biểu hiện ra một loại đại thần
thông gần như Thần thuật ở Sơn Hải đại vực, thuật này kỳ dị, sau khi triển khai
giới tính sẽ xuất hiện chuyển biến.”
“Có lẽ, chính là này thuật.”
“Thuật này quả nhiên gần như Thần thuật, có thể luân hồi nàng ra từ trong
thời gian quá khứ, sau khi xuất hiện, tu vi và sức chiến đấu lại vẫn giữ được
đỉnh cao như cũ.”
Lúc Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, suy nghĩ cách đánh giết, Viêm
Huyền Tử đi ra từ trong vòng tròn ngóng nhìn Hứa Thanh, đáy lòng thầm than
đáng tiếc.
Vừa rồi lúc nàng triển khai thần thông này, vốn có thể thành công càng
nhanh hơn, nhưng bị nàng cố ý hãm lại tốc độ, muốn chờ Hứa Thanh xuất thủ.
Một khi Hứa Thanh xuất thủ vào lúc đó, nàng sẽ có thể thuận thế kéo hắn
vào trong thần thông của mình, từ đó nhiễm lực lượng này lên người đối
phương, rồi làm tất cả kinh khủng trong trí nhớ của đối phương đều thành ma,
từ đó dâng lên ma hỏa, đốt cháy thân hồn.
“Đáng tiếc công pháp ta truyền thừa, chỉ có Bất Tử quyển cùng non nửa bộ
Tuyên Cổ quyển, thiếu Trường Sinh và Đán Cổ hậu quyển.”
“Mà Bất Tử quyển cũng không hoàn chỉnh lắm, tuy bị ta dùng thuật chiết
cây bổ sung, nhưng cuối cùng dẫn đến Tuyên Cổ Khải kinh tồn tại thiếu sót.”
“Tuy nhiên, chỉ cần Hứa Thanh không phá nổi Luân Hồi Quá Khứ kinh của
ta, trận chiến này, ta cũng không phải không thể thắng.”
Nghĩ tới đây, chiến ý lại dâng lên trong mắt Viêm Huyền Tử. Giữa lúc cất
bước, nàng vung lên tay phải, hạt châu bổn mệnh trong tay lập tức lấp lánh,
xung quanh lại xuất hiện mấy chục vòng tròn giống như đúc vừa rồi.
Sau đó từng bóng dáng lần lượt từ phi tốc xông ra từ trong những vòng tròn
kia.
Đó đều là Viêm Huyền Tử.
Dù tu vi có tồn tại chênh lệch với bản thể, nhưng chúng có thể di chuyển tùy
tâm niệm, phối hợp với nhau, huyền diệu phi phàm.
Giờ phút này sau khi xuất hiện, theo Viêm Huyền Tử bùng nổ chiến ý, từng
thân thể quá khứ này của nàng cũng dâng lên khí tức, bỗng nhiên đánh về phía
Hứa Thanh từ tứ phương.
Khí thế so sánh với trước kia, không những không giảm, ngược lại còn càng
hơn.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên ánh sao, tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, rồi
hạ xuống về phía trước. Thần quyền vận rủi sau lưng hắn lập tức biến thành tơ
vàng, tức khắc biến mất, lấy phương thức vô cùng huyền diệu, lại xuất hiện
trong vận mệnh của Viêm Huyền Tử.
Lực lượng vận rủi lập tức rơi vào trong mệnh cách của nàng.
Trong chớp mắt, đã tác động đến nàng.
Chỉ thấy những thân quá khứ kia của Viêm Huyền Tử, nét mặt từng kẻ đều
có chỗ thay đổi. Có kẻ đang vọt tới, trước người đột nhiên xuất hiện vết nứt
không gian, như cái miệng lớn cắn nuốt nàng.
Có kẻ thân thể tràn ra ánh hào quang, tu vi lại không hiểu sao lại xuất hiện
hỗn loạn.
Còn có kẻ càng thêm khoa trương, trong lúc vận chuyển thần thông bất ngờ
xuất hiện phản phệ.
Lại có mấy kẻ khác, thần niệm thế mà bắt đầu hỗn loạn, liên hệ với bản thể
Viêm Huyền Tử, đều lúc đứt lúc nối.
Hơn nữa hai mắt chúng còn đỏ ngầu, lại chuyển biến phương hướng, tự giết
lẫn nhau.
Một cảnh vô cùng quỷ dị này, khiến tất cả tu sĩ nhìn thấy mà tâm thần đều
nổi lên sóng lớn, trong vương hầu cũng có người than nhẹ.
“Lực lượng vận rủi.”
Nét mặt Viêm Huyền Tử cũng thay đổi.
Nhưng nàng biết giờ phút này không phải là lúc suy tư, thế là nàng duy trì
chiến ý đỉnh cao, xông thẳng đến Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh buốt, một trận chiến này dù đã thấy gần hết thần
thông của Viêm Huyền Tử này, nhưng đây cũng không phải là ước nguyện của
hắn. Từ đầu đến cuối hắn đều không thay đổi ý nghĩ, đều là tốc chiến tốc thắng,
hồn đối phương đã thiếu hụt, như vậy, hắn đương nhiên sẽ còn nhắm vào.
Thế là sau lực lượng vận rủi, thần quyền Độc Cấm bên cạnh Hứa Thanh
bỗng nhiên bốc lên, trong giây lát đã hình thành sương mù đen nhánh ngập trời,
rồi một tiếng gầm kinh thế truyền ra giữa sương mù cuồn cuộn.
Bóng dáng to lớn của Minh Phỉ như ẩn như hiện bên trong, dường như có
Thần linh ở trong đó, ra uy thiên địa.
Một mắt nó lóe lên, nhìn về phía Viêm Huyền Tử tới gần Hứa Thanh trong
vòng trăm trượng.
Lục uế của Thần, bỗng nhiên giáng xuống.