Có thể thu phục được Cửu Lê, có thể được ba vị Ti Quyền ban thưởng đồ
vật, hết thảy đã chứng tỏ tư cách của Hứa Thanh.
Nhất là dao động huyết mạch cùng cảm giác trấn áp từ trong cõi sâu xa,
khiến bọn họ bản năng xem nhẹ thân phận Nhân tộc của Hứa Thanh.
Thế là, trong cảm xúc phức tạp của mọi người, Hứa Thanh cất bước, hạ
xuống từ trên trời, đi đến Thánh thành.
“Bảy ngày, phải tĩnh dưỡng thật tốt một chút, chuyến đi săn Thần vực tiếp
theo, mới là trọng điểm của cuộc đi săn lớn Viêm Nguyệt Huyền Thiên lần
này.”
Hứa Thanh thầm suy nghĩ dưới đáy lòng như vậy. Còn về Đội trưởng, hắn
có thể cảm ứng được chỗ của đối phương, biết được hết thảy không ngại, cho
nên không đi nhận nhau.
Nhưng ngay khi hắn muốn rời đi, một giọng nói âm lãnh truyền đến từ sau
lưng hắn.
“Chờ một chút!”
Âm thanh này mang ý vị ngôn xuất pháp tùy. Thời khắc truyền ra, hư vô lập
tức nổi gợn sóng, quy tắc và pháp tắc xung quanh đều bị ảnh hưởng, cho người
ta một loại cảm giác dường như hư vô trở nên sền sệt.
Phảng phất trong hoàn cảnh này, người cưỡng ép di động sẽ dẫn tới tai kiếp
từ bát phương.
Hứa Thanh nheo lại mắt, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía sau.
Người nói chuyện, là Viêm Huyền Tử.
Sự dẫn dắt huyết mạch, dù khiến Viêm Huyền Tử rất khó chịu, nhưng đè
nén và phẫn nộ trong lòng biến thành lực lượng mới, tách rời ra hết thảy.
Giờ phút này sau khi mở miệng, ánh mắt của hắn và Hứa Thanh va chạm
vào nhau.
Chỉ một cái liếc mắt, hư vô giữa hai người đã xuất hiện cảm giác đổ sụp,
càng có tiếng nổ tung quanh quẩn. Quy tắc pháp tắc trong đó sụp đổ, nhưng lại
hóa thành sợi tơ, ẩn chứa ý chí của Viêm Huyền Tử, bơi lội xung quanh Hứa
Thanh.
Sương mù xám cuồn cuộn bên cạnh Hứa Thanh tràn ra uy áp, Cửu Lê chín
đầu nổi lên tia u ám trong mắt, vận sức chờ phát động.
Hứa Thanh nheo cặp mắt lại, Viêm Huyền Tử này mang đến cho hắn một
cảm giác, vượt qua Tịch Đông Tử quá nhiều.
Ánh mắt Viêm Huyền Tử cũng co rụt lại, hắn đã xác định đối phương không
phải người mình muốn tìm.
Vị mình muốn tìm kiếm, làm việc lấy quỷ dị lạnh băng làm chủ, mà Hứa
Thanh trước mắt thì rõ ràng đi đạo sát lục.
Thế là hắn thu hồi ánh mắt, thần niệm tràn ngập âm u hung ác bỗng nhiên
tràn ra, bao phủ những tu sĩ truyền tống trở về khác ở nơi đây.
“Các ngươi, cũng đều dừng bước đi!”
Những tu sĩ trở về này, từng người thay đổi nét mặt. Viêm Huyền Tử có thân
phận cao quý, trong thế hệ này của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, hắn là tồn
tại đỉnh cao.
Cho nên thần niệm của hắn, dù không thể gây nên dao động huyết mạch như
Hứa Thanh, nhưng cũng có lực chấn nhiếp cường hãn.
Chỉ có Hứa Thanh, không tiếp tục để ý nữa, cất bước tiến lên, đi về Thánh
thành.
Đối với chuyện Hứa Thanh rời đi, Viêm Huyền Tử không để ý. Giờ phút
này toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt trên thân những người trở về khác. Hắn rất
xác định, tu sĩ đáng chết thiên đao vạn quả kia nhất định trốn trong số này.
Thế là hắn xem xét từng người.
Nhưng cho đến cuối cùng, hắn vẫn không thu hoạch được gì. Trừ phi hắn có
thể giết chóc tất cả, nếu không thì sẽ không tìm thấy…
Thế là sự bực bội và sát ý trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, sắc mặt
cũng u ám đến cực hạn, nhưng hiển nhiên giết chóc ở đây là không thực tế.
Cho nên Viêm Huyền Tử đè xuống sát ý trong lòng, quay người lóe lên, rời
khỏi nơi đây.
Mà sau khi hắn rời đi, những tu sĩ Viêm Nguyệt truyền tống trở về kia, ai
nấy cũng ngạc nhiên nghi ngờ, nhanh chóng tan đi.
Có người hội tụ cùng gia tộc, có kẻ bay vào trong đám tu sĩ bản tộc, nhưng
theo những tu sĩ trải qua Sơn Hải đại vực này trở về tộc đàn, chuyện liên quan
đến Hứa Thanh tại Sơn Hải đại vực cũng lập tức liền truyền ra.
“Tịch Đông Tử… Bị Hứa Thanh chém giết!”
Việc này như bão táp, dẫn đến sóng to gió lớn trong lòng tu sĩ Viêm Nguyệt
Huyền Thiên, cho dù là những cường giả thế hệ trước kia đều như có điều suy
nghĩ.
Nhưng hết thảy chuyện này, Hứa Thanh không chú ý. Giờ phút này hắn
đang đi về chỗ ở của mình trong thành trì, trong đầu hiện lên tin tức liên quan
đến chuyện đi săn Thần vực mình biết được trước đó.
“Ba thần xé rách Thần vực, để tu sĩ Viêm Nguyệt xâm nhập, đi săn sinh linh
Thần vực…”
“Nhìn từ mặt ngoài, việc này là rèn luyện của ba thần đối với tu sĩ Viêm
Nguyệt, nhưng sau khi trải qua chuyện Sơn Hải đại vực, biết được lịch sử chân
chính…”
“Mục đích chân chính của ba thần khi xé rách Thần vực, lại là gì?”
Khi đang suy nghĩ như vậy, Hứa Thanh bỗng nhiên dừng bước chân, quay
đầu nhìn về phía sau. Sau lưng hắn có một bóng dáng đang xé gió lao đến, nháy
mắt đã tới gần, rồi dừng lại ở ngoài mấy trượng. Đó chính là Thiên Mặc Tử.
“Chúc mừng Hứa đạo hữu, sắp thành tựu vị trí Đại Huyền Thiên của tộc
Viêm Nguyệt ta!” Biểu cảm của Thiên Mặc Tử mang vẻ thành kính, ánh mắt
nóng bỏng, âm thanh rất sục sôi. Nói xong, hắn còn khom người cúi đầu về phía
Hứa Thanh.
“Chuyện gì.”
Hứa Thanh trực tiếp xem nhẹ những ngôn từ kia của Thiên Mặc Tử, bình
tĩnh mở miệng.
Thiên Mặc Tử chớp chớp mắt. Thái độ của Hứa Thanh tuy lạnh nhạt, nhưng
điều này không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của hắn. Nhất là sau khi nghĩ đến
từng cảnh Hứa Thanh làm ở Sơn Hải đại vực, Thiên Mặc Tử càng thêm khẳng
định suy nghĩ muốn qua lại thân thiết với Hứa Thanh.
Thế là hắn vội vàng mở miệng.
“Hứa huynh, vòng thứ ba cuộc đi săn lớn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên ta
là đi săn Thần vực. Mặc dù với mạng lưới giao thiệp và tài nguyên của Hứa
huynh, đã biết được rất nhiều chuyện về đi săn Thần vực, nhưng ta mới nhìn
thấy tên tự đại điên cuồng Viêm Huyền Tử kia nói năng lỗ mãng, lo lắng hắn
còn có ác ý trong lòng với Hứa huynh trong chuyến đi săn Thần vực này…”
“Cho nên, chỗ ta có chút tin tức liên quan đến Thần vực, có lẽ có thể trợ
giúp được Hứa huynh tại Thần vực, phòng ngừa bị tên tiểu nhân hèn hạ Viêm
Huyền Tử kia tính kế.”