hình thực tế, chỉ là ảo ảnh, muốn hóa thực còn cần cảm ngộ.
Nội tâm Hứa Thanh rung động đến cực hạn, dù đã có chút chuẩn bị cho
chuyện này nhưng hắn vẫn vô cùng kích động.
Mà cảm giác đói bụng của hắn cũng biến mất không còn tăm hơi, cảm giác
chắc bụng nồng nặc dâng lên theo đó.
Hết thảy chuyện này nói ra thì rất dài dòng, nhưng thực tế đều phát sinh
trong chớp mắt.
Hứa Thanh cắn răng, dù hắn no bụng, nhưng đã liều mạng tới đây rồi, uống
một ngụm há có thể thỏa mãn hắn.
Thế là khoảnh khắc giây thứ hai kết thúc, giây thứ ba đến, hắn bỗng nhiên
mở cái miệng rộng liều lĩnh nuốt một lần nữa, đồng thời dốc hết sức lực kích
thích thủy tinh màu tím của mình.
Nếu nói bản thân hắn có vật phẩm gì có vị cách khả năng dung nạp máu tươi
của Tàn Diện, thì nhất định là vật này!
Nếu như thủy tinh màu tím cũng không được, Hứa Thanh dù tiếc nuối cũng
không còn cách nào khác.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân Hứa Thanh sáng lóng lánh ánh tím, nhanh
chóng vọt tới huyết hải.
Thành công rồi, nội tâm Hứa Thanh phấn chấn kích động.
Tất cả mọi chuyện này, nhìn như dài dằng dặc, thật ra chỉ phát sinh trong ba
giây.
Khoảnh khắc khi giây thứ tư đến, tác dụng ẩn nấp của chữ “Vô” cuối cùng
cũng sụp đổ.
Dù nó thần kỳ, lại bị tế luyện nhiều lần, thế nhưng đã đạt đến cực hạn của
chính nó.
Mà không có chữ “Vô” ẩn nấp, chỉ còn lại phòng hộ của Đế thi, nội tâm
Hứa Thanh và Đội trưởng đồng thời giật mình, nhưng đều không dừng lại cắn
nuốt huyết hải.
Huyết hải vì bị bọn họ điên cuồng nuốt chửng giờ phút này đã nhỏ đi ba
phần mười.
Nhưng sự sụp đổ vẫn còn tiếp tục, Đế thi máu thịt be bét đang thành tro bụi.
Bản thân bộ thi hài này đã không tầm thường, khi còn sống, không rõ tu vi,
nhưng nghĩ đến ít nhất cũng là trình độ Đại Đế, lại thêm có quyền hạn Thần
vực, cho nên nó đã trở thành vòng bảo hộ lớn nhất của Hứa Thanh và đội trường
ở đây.
Nhưng dù sao bản thân nó đã vẫn lạc, chỉ là thi hài, như loài cây không rễ,
cho nên giờ phút này dưới khí tức của Tàn Diện, nó nhanh chóng tan rã. Khí tức
đến từ Tàn Diện có thể diệt căn nguyên, có thể giết vạn vật.
Đế thi cũng không thể đỡ. Mắt thấy đã tan rã trên phạm vi lớn, mà Hứa
Thanh và Nhị Ngưu, một khi không có Đế thi, e là không thể kiên trì nổi một
giây dưới khí tức của Tàn Diện.
Nguy cơ sinh tử cực hạn bùng nổ trong giây thứ sáu, tử vong giáng lâm.
Huyết hải còn thừa lại bốn phần mười.
“Còn có chuẩn bị ở sau không? Nếu không có thì chúng ta đi!”
Hứa Thanh cố nén lòng tham, truyền ra thần thức.
“Có, ta còn có một chiêu cuối cùng!”
Đội trưởng không lấy lông vũ truyền tống rời đi, mà lộ ra nét mặt điên
cuồng, gầm nhẹ bằng thần niệm.
“Sư tôn, ngươi còn không xuất hiện, thì ngươi sẽ mất đồ đệ đó.”
Ánh mắt Hứa Thanh bỗng nhiên sáng lên.
Mà một cảnh phát sinh trên bầu trời giờ khắc này khiến tất cả tu sĩ nhìn thấy
lại rung động một lần nữa!
Vượt ngục vốn là chuyện nghe rợn cả người, mà điều càng khiến người ta
hít sâu một hơi là lòng tham của Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Lòng tham này dùng hai chữ “Điên cuồng” cũng không đủ để hình dung,
thậm chí không chút khoa trương khi nói việc này đều có thể ghi lại trong các
sự kiện lớn của lịch sử Vọng Cổ. Giờ khắc này, Thần linh cũng thế, tộc mạnh
cũng vậy, còn có rất nhiều cường giả và tồn tại ẩn nấp trong đại lục này, tâm
thần đều nổi sóng, đầu óc ong ong, đáy lòng dâng lên gió bão ngập trời.
Có thể nói là dời sông lấp biển, long trời lở đất!
Thực sự là vị Thần Minh thượng hoang quấn xương sống lưng quanh toàn
bộ đại lục Vọng Cổ, nửa gương mặt rũ xuống bầu trời này, cho dù quá khứ hay
hiện tại, hắn đều thần thánh vô cùng.
Thời điểm huy hoàng, tên của hắn đã từng truyền khắp ba mươi sáu tinh
hoàn, và vô số tinh vực của vũ trụ này, hắn là bán bộ Thần Minh, đã đi gần đến
cấp độ đỉnh cao của Thần.
Được vạn giới cúng bái, vô số sinh mệnh bởi vì ý nghĩ của hắn mà vận
mệnh nhấp nhô.
Cho dù sau đó đột phá thất bại, bản thân hắn sụp đổ dưới sự phản phệ khổng
lồ không cách nào tưởng tượng kia, nhưng vẫn không thể bị mạo phạm mảy
may như cũ.
Như một con cá voi rơi xuống, vạn vật sinh ra, vị cách như áo dài, thậm chí
càng nhiều hơn như vậy.
Hắn chìm xuống, tạo nên vô số Thần linh vô số năm qua, những nơi đi qua
thậm chí còn có thần vì hắn mà sinh ra đi theo.
Hắn được tôn là Phụ Thần.
Bởi vậy có thể thấy được vị cách chí cao của hắn.
Cho nên, từ xưa đến nay, cho dù có người mơ ước huyết nhục của hắn,
nhưng lại không có một ai có gan làm ra hành động.
Tu sĩ không qua được thần cấm, đương nhiên không thể thu hoạch được
huyết nhục, mà Thần linh vô cùng kính sợ hắn, cũng không dám.
Cho nên trước lúc này, muốn ăn một ngụm của hắn là chuyện không thể nào
hoàn thành.
Lại càng không cần phải nói đến khí tức Tàn Diện xóa sạch vạn vật.
Nhưng hôm nay, các phương tận mắt nhìn thấy, có hai người bằng sự điên
cuồng không gì sánh kịp, chẳng những xuất hiện bên cạnh Tàn Diện, còn nhào
vào trong giọt máu như biển kia.
Dùng rắn nuốt voi để hình dung hai người Hứa Thanh cũng không thỏa
đáng, nói một cách chuẩn xác, đây là sâu kiến muốn nuốt cự long.
Điều quan trọng nhất chính là bọn họ dường như… Thành công, thế nhưng
lại sắp chết sạch.
Giờ khắc này, cả thế gian đều chú ý.
Thế là tất cả thần niệm, ánh mắt đều nhìn chăm chú, muốn tận mắt nhìn thấy
bọn họ tử vong.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay lớn vàng óng bỗng nhiên xuất hiện bên trên
bầu trời, bên ngoài thần cấm kia!
Trong nháy mắt bàn tay thần uy kinh người này xuất hiện, nó không chút
chần chờ quét sạch tứ phương.
Rồi nó lại bắt lấy một khối huyết nhục Tàn Diện thật lớn, càng vớt luôn
huyết hải chỗ Hứa Thanh và Nhị Ngưu.