trở về ta còn đang bế quan, ngươi xem, bây giờ ta đã sắp đạt tới 60 đạo pháp
khiếu, sắp mở ra đoàn mệnh hỏa thứ hai rồi!"
"Nhưng mà ta vẫn chưa ghi nhớ được nhiều thảo mộc, ta sẽ càng cố gắng
hơn nữa."
Đinh Tuyết nhìn Hứa Thanh, trong ánh mắt mang theo ánh sáng khác
thường, cõi lòng tràn đầy vui vẻ.
"Hứa Thanh ca ca, ngươi có chuyện gì mà lên núi vậy?"
Trên mặt Hứa Thanh cũng nở nụ cười, đồng thời cũng khá kinh ngạc, tu vi
đối phương tăng thật nhanh, nên biết rằng hơn một năm trước, trên đường từ
Quỷ Đế Sơn quay về, Đinh Tuyết mới vừa vặn hoàn thành một đoàn mệnh hỏa.
Nhưng khi nghĩ đến Thất gia từng nói nữ hài phải được phú dưỡng, Hứa
Thanh cũng đại khái hiểu được nguyên nhân.
"Không tồi." Hứa Thanh tự đáy lòng tán thưởng một tiếng, sau đó nói rằng
mình muốn đi bái kiến sư tôn.
Nghe được Hứa Thanh khen ngợi chính mình, trái tim Đinh Tuyết đập rộn
lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trên mặt nhỏ nhắn lập tức dào dạt vẻ hạnh
phúc.
Hứa Thanh chú ý đến sau lưng Đinh Tuyết, nhìn tiểu nam hài bất an ở phía
xa xa.
Giờ phút này tiểu nam hài kia vẫn đứng im tại chỗ, đi cũng không được mà
ở lại cũng không xong, vẻ mặt khiếp đảm, đáy lòng cũng dâng lên sợ hãi.
Gã thật sự rất sợ Hứa Thanh.
Tuy rằng tấm lệnh bài đi đến Thất Huyết Đồng của gã là do Hứa Thanh đưa
cho, mà ngày đó, câu nói của Hứa Thanh trước khi gần đi kia, không khác gì
báo cho gã biết là Hứa Thanh đã nhìn thấu hết thảy bí mật của mình.
Nhất là gã đã từng cảm thụ qua một cỗ lực lượng trấn áp trên người Hứa
Thanh, bây giờ nhìn lại, luồng lực lượng trấn áp kia của Hứa Thanh đã cường
hãn đến cực hạn.
Có lẽ người khác nhìn không ra nhưng gã không giống vậy, gã có thể cảm
giác vô cùng rõ ràng, uy áp kia chính là của Quỷ Đế Sơn.
Tiểu nam hài này, chính là con quỷ dị biến thành người ở trong cái trấn nhỏ
dưới Quỷ Đế Sơn, chính là nơi mà Thất gia dẫn theo Hứa Thanh cùng với Đinh
Tuyết tạm cư trú khi cảm ngộ Quỷ Đế Sơn.
"Hứa Thanh ca ca, ngươi còn nhớ rõ gã chứ, gã chính là tiểu nam hài trong
cái tiểu trấn kia." Chú ý thấy ánh mắt của Hứa Thanh, Đinh Tuyết cười mở
miệng.
"Vương Lăng, ngươi còn không qua đây bái kiến Hứa sư thúc của ngươi
một chút." Đinh Tuyết trừng mắt liếc tiểu nam hài.
Tiểu nam hài cố nén hoảng sợ, da đầu tê dại tiến lên vài bước, bái kiến về
phía Hứa Thanh, giọng nói mang theo một chút rung động.
"Bái kiến Hứa sư thúc."
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, hắn cũng biết một chút tình huống của tiểu
nam hài, biết được tiểu nam hài này đã tới sơn môn được mấy tháng, nhưng lại
một mực ở dưới núi.
Hôm nay là lên núi đổi Pháp Chu, kết quả chẳng biết tại sao lại khiến cho
Đinh Tiêu Hải chán ghét, mà Đinh Tuyết may mắn vừa xuất quan đi ngang qua
nhìn thấy, liền thuận tay giúp đỡ gã một lần.
"Lúc trước khi ta nhìn thấy Đinh Tiêu Hải, liền thấy ánh mắt của gã khi nhìn
Vương Lăng liền mang theo một chút kỳ dị, tựa như muốn nuốt sống Vương
Lăng vậy, ta cũng chẳng biết tại sao, cho nên ta mới tới giúp một chút."
Trên mặt Đinh Tuyết vẫn là nụ cười như trước, nhưng lại lén lút truyền âm
báo cho biết Hứa Thanh.
Mặc dù nàng luôn bày ra bộ dáng nhu thuận hiền thục ở trước mặt Hứa
Thanh, nhưng trên thực tế nàng lại rất tinh tế và nhanh nhẹn, càng không thiếu
cơ trí và sức quan sát.
“Hứa Thanh ca ca, ngươi nhanh đi bái kiến sư tôn đi, muộn một chút ta sẽ đi
tìm ngươi, ta cũng phải đưa tiểu Vương Lăng xuống núi nữa." Đinh Tuyết cười
mở miệng.
Hứa Thanh gật đầu, đi thẳng về phía trước.
Giờ phút này tiểu nam hài đứng bên người Đinh Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn
qua thân ảnh Hứa Thanh, chỗ sâu trong mắt lộ ra một tia hâm mộ, gã nghĩ tới
lời Hứa Thanh nói với mình hôm ấy, vì vậy nhịn không được nhẹ giọng mở
miệng.
"Đại ca ca..... A, Hứa sư thúc, hôm ấy ngươi đã nói với ta..."
"Cố gắng nỗ lực, ngươi sẽ thực hiện được." Hứa Thanh quay người, liếc mắt
nhìn tiểu nam hài, nhẹ gật đầu.
Tiểu nam hài hít sâu, tương tự gật đầu rồi đi theo Đinh Tuyết đang vui vẻ rời
xa.
Gã muốn trở thành người, chân chính thành người, đây cũng là nguyên nhân
duy nhất mà gã tới Thất Huyết Đồng.
Sau một nén nhang, trên đỉnh sơn môn Thất Huyết Đồng, trong căn lầu các,
thân ảnh Hứa Thanh từ bên ngoài đi tới, liếc mắt liền nhìn thấy sư tôn vẻ mặt
nghiêm túc cùng với người tôi tớ trung niên bên cạnh, hai người đang đánh cờ.
Chỉ là so với vẻ mặt nghiêm túc của Thất gia, vẻ mặt của vị tôi tớ trung niên
quen thuộc kia lại khá là nhẹ nhõm.
Sau khi trông thấy Hứa Thanh, vị trung niên tôi tớ vừa muốn đứng dậy bái
kiến, Hứa Thanh đã đi trước một bước, chắp tay cúi đầu.
Trên mặt vị trung niên tôi tớ lộ ra vui vẻ, đứng dậy đáp lễ.
Lúc này Thất gia bên cạnh bỗng hất tay áo lên, bàn cờ tướng liền loạn thành
một đoàn, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi hạ cờ quá kém, ta nhường ngươi nhiều quân như vậy, vậy mà ngươi
vẫn thua."
"Lão Tứ, ngươi tới đánh cờ cùng vi sư."
Người tôi tớ cười khổ, đứng ở một bên.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, đi tới bên cạnh, sửa sang lại bàn cờ rối
loạn, bắt đầu đánh cờ.
Chỉ là kỳ nghệ của hắn rất tầm thường, vì vậy vừa hạ xuống một quân, trên
mặt Thất gia liền lộ ra nụ cười.
"Lão Tứ, tâm của ngươi không yên tĩnh, quân cờ uẩn nỗi lòng, từ một nước
cờ này của ngươi, vi sư có thể nhìn ra trong lòng ngươi có việc."
"Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được sư tôn."
Hứa Thanh nhìn ánh mắt Thất gia, nói rất nghiêm túc, tự động không để ý
đến vừa rồi mình đã dùng ngọc giản truyền âm nói với sư tôn rằng có việc muốn
hỏi.
Vị tôi tớ trung niên ở một bên thấy sư đồ hai người có lời muốn nói, liền lui
ra phía sau, cũng phất tay phong bế bốn phía, sau đó liền khoanh chân đả tọa ở
phía ngoài.
"Nói đi." Thất gia hài lòng cầm lấy quân cờ, thả trong tay vuốt vuốt.
"Sư tôn, Quỷ Đế Sơn trong cơ thể ta, xuất hiện một chút biến hóa." Hứa
Thanh thở sâu, biểu cảm nghiêm nghị.
"Biến hóa thế nào?" Ngữ khí của Thất gia nhẹ nhõm, đang định hạ quân cờ
xuống.
"Nó đã biến thành bộ dáng của ta."
Lạch cạch một tiếng, quân cờ từ trong tay Thất gia rơi vào trên bàn cờ, lão
ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Hứa Thanh.
"Ngươi nói cái gì?"