tộc đàn cũng cần thuận theo thời đại đi thay đổi, thế là vị được gửi gắm kỳ vọng
này, sau khi trổ hết tài năng trong tộc đàn, biến thành vị Đại Ti Quyền đầu tiên
của Huyền Thiên Đại Vu tộc.
Tổ Vu trên trời, chưởng quản thiên mệnh.
Tộc trưởng ở phàm, nắm phàm quyền.
Cho nên là… Đại Ti Quyền.
Ký ức đến đây, gián đoạn.
Hứa Thanh mở mắt ra, nét mặt phức tạp vô tận, bởi vì hắn nghĩ tới những
nội dung xuất hiện trong tin tức liên quan đến Cửu Lê mà mình nhìn thấy ở
Thánh thành Thần Sơn lúc trước.
“Hung thú xếp hạng thứ nhất của Sơn Hải đại vực, tên là… Cửu Lê!
Con thú này có địa vị rất đặc thù tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, bởi vì
trong lịch sử Viêm Nguyệt, chỉ từng xuất hiện một lần chuyện Cửu Lê bị thu
phục.
Đó là tộc trưởng đời thứ nhất của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc năm đó,
cũng là Đại Ti Quyền dẫn đầu tộc này quật khởi nhất thống.
Tọa kỵ của hắn, chính là Cửu Lê.”
Hứa Thanh im lặng.
Thông qua lịch sử những mảnh vỡ ký ức này chắp vá ra, hắn hiểu được vì
sao bên trong Sơn Hải đại vực lại tồn tại nhiều thi hài như vậy, cũng hiểu tộc
đàn này đã từng phát sinh chuyện gì trong quá khứ.
Tiền đề, hết thảy đều là chân thật.
Nếu đoạn lịch sử này là thật, như vậy so sánh với cách nói bây giờ của Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc, cảm giác châm chọc cực kỳ mãnh liệt.
Tổ Vu vì bảo vệ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc mà chết trận, bị che phủ
trong lịch sử.
Cửu Lê, con trai truyền thừa ý chí của hắn, bị nói xấu thành tọa kỵ.
Cái gọi là Đại Ti Quyền thống nhất Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, dưới sự
bảo vệ của vị Cửu Lê kia, mới có thể trưởng thành tu sĩ Huyền Thiên. Ảnh
hưởng của hắn có ý vị sâu xa.
Hứa Thanh than nhẹ.
Hắn thầm nói với mình, thật ra, đây chính là chân thật.
Cho dù đây không phải tộc đàn của mình, nhưng thông qua những mảnh vỡ
ký ức kia, hắn phảng phất trải qua năm tháng trong quá khứ, cảm động lây, đồng
thời, dường như mình đã chân chính đi vào trong lịch sử.
“Như vậy, Cửu Lê đã tử vong như thế nào, vị Đại Ti Quyền kia cụ thể lại
làm chuyện gì, Huyền Thiên Đại Vu tộc đã đổi tên thành Viêm Nguyệt Huyền
Thiên tộc lúc nào, và… Ba vị thần Nhật Nguyệt Tinh, lại có liên quan gì với
lịch sử có của tộc này….”
“Những đáp án này, ngay ở trong trí nhớ của năm cái xương đầu còn sót lại
kia.”
Hứa Thanh cúi đầu, ngóng nhìn nước bùn.
Thế nhưng bây giờ ngọn lửa màu nâu đã tắt, không có cách nào tiếp tục
thiêu đốt huyết nhục Xích Mẫu nữa, mà huyết nhục cũng sau khi trải qua tiêu
hao như thế, không còn thừa bao nhiêu.
“Chỉ còn lại sáu khối.”
Hứa Thanh thì thào, cảm giác bốn cái xương đầu hiện ra bên trong thủy tinh
màu tím một chút, cũng cảm nhận liên hệ vô cùng mật thiết giữa mình và vùng
đất Cửu Lê này một chút.
Hắn giờ phút này, đã không cần đến lư hương thanh đồng.
Sương mù xám nơi này, đối với hắn, đã không có bất cứ sự xâm nhập nào.
Chỉ bằng một ý nghĩ, hắn đã có thể làm vùng khói xám này bởi vì hắn mà quay
cuồng.
Thậm chí bối rối đối với hắn, cũng đã biến mất kha khá.
Hắn rõ ràng đánh giá được, nếu mình muốn rời đi, sương mù xám cũng sẽ
xê dịch theo, đồng hành cùng mình.
Thế nhưng rời đi như vậy, có tồn tại tì vết.
Tu vi của hắn, lực lượng Thần Linh của hắn vẫn bị bài xích như cũ.
Trừ phi hắn cứ thế từ bỏ tu vi và lực lượng Thần Linh của mình, rộng mở
hết thảy tiếp nhận sương mù xám, làm sương mù xám dung nhập thân thể, dung
nhập linh hồn, chìm tới đáy biến thành một bộ phận của mình.
“Lúc kia, ta không còn là thần tu, mà là… Vu!”
Hứa Thanh ngẩng đầu lên, ngóng nhìn chân trời.
Đối với Vu, hắn xa lạ, cũng quen thuộc. Lạ lẫm là bởi vì chưa hề tiếp xúc,
quen thuộc là bởi vì vùng khói xám này, chính là bản nguyên của Vu. Bốn cái
xương đầu hắn dung nhập, theo một ý nghĩa nào đó, chính là truyền thừa của
Cửu Lê.
Nhưng đây không phải con đường hắn muốn đi.
“Tổ Vu, trả giá lớn bằng cái chết, cũng chỉ đánh trọng thương Thần linh
cường hãn kia.”
Hứa Thanh nheo mắt lại, nhìn nước bùn, suy tư biện pháp.
Mà phương pháp, thật ra hắn đã nghĩ đến, nhưng phương pháp này, cần năm
cái xương đầu, mới có thể triển khai.
Bây giờ, thiếu một cái.
Thế là sau khi trầm ngâm, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
“Tiểu Ảnh.”
Dưới chân hắn không có bất cứ dao động gì, cũng không có chút cảm xúc
nào tràn ra, Tiểu Ảnh phảng phất đã chết rồi.
Nét mặt Hứa Thanh như thường. Chờ ba nhịp thở, hắn lên tiếng một lần
nữa.
“Nếu không còn ra, thì sau này ngươi cũng không cần ra nữa.”
Hứa Thanh vừa mới nói câu này, trên nước bùn dưới người hắn hiện ra một
mảnh bóng tối nhàn nhạt, dao động yếu ớt làm nước bùn nổi lên gợn sóng.
“Xuống dưới, xuyên qua ngàn trượng, hình thành một giới tử có thể bị ta thi
pháp.”
Dao động tâm tình của Tiểu Ảnh lập tức liền nóng nảy, vô số ý cự tuyệt
truyền đến trong lòng Hứa Thanh.
“Trên đường ta sẽ khống chế sương mù xám, không tiến hành quấy nhiễu
với ngươi.”
Hứa Thanh nói xong, phất tay, sương mù xám xung quanh quay cuồng dựa
theo tâm niệm của hắn, cảm giác thu phát tuỳ ý rất rõ ràng.
Thấy cảnh này, sự nôn nóng trong cảm xúc của Tiểu Ảnh giảm đi một chút,
ý cự tuyệt cũng là như thế.
“Sau khi chuyện thành công, ta cho ngươi một khối huyết nhục Xích Mẫu.”
Hứa Thanh nói với giọng bình tĩnh.
Huyết nhục Xích Mẫu là vật Tiểu Ảnh cực kỳ khát vọng. Dĩ vãng nó chỉ có
thể trông mong nhìn Hứa Thanh hấp thu, mình muốn ngửi hương vị cũng gian
nan.
Cho nên sau khi nghe thấy lời hứa của Hứa Thanh, nó rõ ràng chần chờ, nôn
nóng và cự tuyệt lại giảm xuống một lần nữa.
“Nếu ngươi không nghe lời, như vậy duyên phận chủ tớ của ngươi và ta
cũng không cần phải tiếp tục nữa.”
Giọng nói của Hứa Thanh lộ ra một cảm giác lạnh lẽo, rơi vào trong lòng
Tiểu Ảnh, khiến cho Tiểu Ảnh run rẩy toàn thân, cuối cùng dưới phần thưởng
và lựa chọn sinh tử, trong dao động tâm tình của nó tràn ra một khí thế bất chấp
mọi giá.