Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.v*ip



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Tối hôm sau, Lâm Thịnh cùng ba người đàn ông khác ngồi trong phòng vip quán bar bàn bạc kế hoạch. Gã mở điện thoại lướt đến tấm hình Hạ Vy được Vân Thi gửi qua, ba người kia lập tức chụm đầu vào một chỗ xem, tiếp nối sau đó là các câu nói thô tục cùng những tràng cười dâm vang lên: “Ôi mẹ ơi! Xinh phết đợt này hời to rồi." “Dáng cũng ngon nữa khà khà." “Nhìn hình thôi đã muốn cứng lên rồi."



Lâm Thịnh trừng mắt đập vào đầu mỗi thắng một phát, muốn ngồi ăn trên đầu gã ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày: “Tao xơi trước mới tới lượt tụi mày, nghĩ hay quá ta.” Sau đó quay sang hỏi Hùng răng hồ: “Mua được thuốc chưa?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Hùng rằng hồ gật đầu lia lịa lật đật lấy trong túi ra một gói giấy nhỏ đưa đến trước mặt Lâm Thịnh, còn không quên kể khổ: “Em phải kết nối quan hệ dữ lắm mới mua được đó.



Lâm Thịnh liếc xéo biết tỏng ý đồ thật sự của Hùng răng hô, mở gói kiểm tra nhìn thấy thứ bột màu trắng gật đầu hài lòng, rút ví ném một xấp tiền vào mặt gã Hùng.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Hùng rằng hồ cười đến ngoác mang tai hi hửng nhặt tiền, Lâm Thịnh nhìn hàm răng vẩu ra vàng ố có thể dùng làm vũ khí kia mà ngán ngẩm. “Chúng ta dụ con nhỏ đó ra ngoài bằng cách nào đây?” Vinh đầu to giơ tay hỏi.



Lâm Thịnh cau này, dựa lưng vào ghế xoa xoa cắm, đây đúng là vấn đề hóc búa, gã nghĩ mãi đến mức muốn rụng hết cả tóc cũng chưa nghĩ ra. Gã buồn bực đạp Vinh đầu to: “Mày muốn ngồi mát ăn bát vàng? Dùng não mà nghĩ cách đi. Thứ gì cũng hỏi tao, tao là đại ca hay chúng mày là đại ca?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!









Vinh đầu to tủi thân ôm chân xuýt xoa.



Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái dáng vẻ say khướt lảo đảo bước vào. Bốn người đàn ông đồng loạt quay sang nhìn, mắt người nào người nấy đều sáng lên như đèn pha. Cô gái có thân hình mũm mĩm, khuôn mặt khá dễ thương. Đặc biệt vòng một khủng sắp rớt ra khỏi chiếc áo óng đến nơi, theo mỗi bước chân đều nảy lên nảy xuống.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Ánh mắt Lâm Thịnh nóng rực nhìn chằm chằm ngực Diễm Thu nuốt nước miếng.



Diễm Thu chẳng hề hay biết bản thân sắp sửa rơi vào miệng sói ngả nghiêng đi vào, được nửa đường hai chân vấp vào nhau, cô kêu “Á” lên một tiếng, thấy trước mặt là chiếc bàn, vội bắt lấy cạnh bàn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Hành động bất ngờ này khiến cho chiếc áo tuột xuống, một nửa ngực lộ ra ngoài đập ngay vào mắt, bốn gã đàn ông kích động gào rú lên.



Những tiếng gào bất ngờ ấy khiến Diễm Thu chú ý, mở to ánh mặt mông lung nhìn bốn người đối diện, tầm mắt dần rõ, bốn gương mặt xa lạ lọt vào mắt. Cô giật mình cũng tỉnh rượu luôn, cuống quýt đứng bật dậy chỉnh lại áo xấu hổ nói: “Xin lỗi mấy anh tôi say quá vào nhầm phòng" Diễm Thu cười ngại ngùng, quay người vội đi ra cửa.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Lâm Thịnh nheo mắt, dễ béo dâng tận miệng ngại gì không ăn, gã ra hiệu cho ba tên kia. Bốn người chạy nhanh đến chặn đường Diễm Thu. Gã xông lên trước cô, bày ra dáng vẻ háo sắc cùng nụ cười đểu: “Chúng ta còn chưa tâm sự với nhau sao em đã vội chạy rồi. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải *Truyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !



Diễm Thu tròn mắt sững sở, đầu óc trì trệ vì men say từ từ hoạt động phải qua vài giây sau mới hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân. Cô hoảng sợ lắp bắp: "Mấy... anh... muốn gì?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Lâm Thịnh cười rộ lên, cặp mắt một mí nheo lại trông gian vô cùng, ảnh mặt dần chuyển xuống ngực rồi dừng hẳn lại nhìn chòng chọc, gã lè lưỡi liếm môi ra vẻ thèm thuồng “Tất nhiên muốn làm em sướng rồi.”



Diệp Thu vội lấy tay che ngực, sắc mặt tái mét, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, vội đẩy Lâm Thịnh vụt chạy, gã mất thăng bằng lảo đảo quay đầu rống to: “Thằng ngu đóng cửa mau.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!










Hùng răng hộ đứng gần cửa lật đật đóng sầm lại. Diễm Thu hét lên: “Không.” tuyệt vọng và khiếp đảm nhìn khung cảnh bên ngoài nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.



Lâm Thịnh nhào qua ôm lấy Diễm Thu từ sau lưng, hai bàn tay chuẩn xác đặt lên ngực. "Á Á Á cứu tôi, cứu tôi với.” Diễm Thu hét toáng lên, giãy giụa kịch liệt, “Mấy người biết tôi là ai không hả bố tôi là cảnh sát"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Bốn người đàn ông nghe thể ôm bụng cười to. Lâm Thịnh không để vào mắt bàn tay tiếp tục suồng sã mò loạn đổi lại Diễm Thu chống cự càng thêm dữ dội hơn, gã sắp bị hất văng ra đến nơi, nhìn Vinh đầu to rống lên: “Mau lại bàn lấy thuốc mê đem đến đây. Sau đó gã quay sang ra lệnh Hùng răng hộ và Quân béo: “Còn hai thằng kia mau đến đây giữ nó coi “Khả Khả. Chúc mừng em. Em thật may mån khi trở thành người mở hàng thuốc mê của anh. Em có cảm thấy hạnh phúc không nào?” Lâm Thịnh cười ha hả trông chẳng khác kẻ biến thái là bao.



Đó là câu nói cuối cùng Diễm Thu nghe thấy trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, rơi vào trạng thái hôn mê.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trong phòng Vip bốn gã đàn ông thay nhau hãm hiếp Diễm Thu, cô nằm bất động trên ghế, một chút phản kháng cũng không có.



Đến rạng sáng, Diễm Thu bị cơn đau nhức cả người làm cho tỉnh giấc, chuyện đêm qua như một thước quay chậm ùa về, cô nhìn thân thể không một mảnh vải che thân, tím xanh đầy người, vừa sợ vừa hận ngồi co rúm một góc run rẩy, trừng mắt oán giận nhìn bốn tên đàn ông nằm la liệt trong phòng đang ngáy khò khò ngủ say như chết. Qua vài phút sau, nương theo ánh đèn mờ trong phòng cô tìm thấy điện thoại của mình, vội vã gọi đi, trong lúc gọi ánh mắt không ngừng đảo quanh rất sợ bốn tên đó đột ngột tỉnh dậy. “Bố ơi! Cứu con, con bị người ta chuốc thuốc hãm hiếp, con đang ở bar Thành phố không đêm, phòng vip 102." Diễm Thu nghẹn ngào, nhanh chóng nói ra địa chỉ quán bar. Cập nhật chương mới nhất tại Tr*uyện88.vip



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Khoảng mười phút sau khi Diễm Thu kết thúc cuộc gọi, trước cửa bar “Thành phố không đêm" tiếng còi cảnh sát gào rú, khoảng hơn năm chiếc xe đậu trước cửa quán, cảnh sát nhanh chóng xuống xe, trong đó có một người đàn ông sắc mặt vô cùng tức giận, dẫn đầu xông vào quán bar.



Chưa bao lâu liền đi ra, lần này trở ra ngoài hơn hai mươi viên cảnh sát theo vào trong còn có một cô gái đang che mặt khóc nức nở được người đàn ông mang sắc mặt giận giữ vừa rồi ôm lấy, đang không ngừng nhỏ giọng an ủi, theo sau là bốn gã đàn ông mang theo vẻ mặt khiếp sợ bị áp giải theo sau đội ngũ.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Con Mercedes đậu đối diện bar, hai người đàn ông ở trong xe chứng kiến từ đầu đến cuối lúc nhìn thấy Lâm Thịnh bị bắt, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong đó một người đàn ông nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, người đàn ông này chính là cậu chàng phục vụ ngày hôm qua được Gia Khánh cử đi theo dõi Lâm Thịnh tên là Quân Sang.



Gia Khánh bị tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường đánh thức, mơ mơ màng màng vươn tay cầm lên xem, đến khi thấy rõ người gọi đến là Quân Sang anh ngay lập tức tỉnh ngủ hẳn. “Gã có động tĩnh?” Anh không dài dòng, hỏi thẳng vào trọng điểm.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Quân Sang thuật lại chuyện rạng sáng nay Lâm Thịnh bị cảnh sát bắt đi, theo ra còn có một cô gái khóc lóc thảm thương nhìn dáng vẻ có lẽ là bị Lâm Thịnh giở trò đồi bại nên gọi điện báo cảnh sát.



Gia Khánh nghe xong khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường, xem ra anh còn chưa ra tay Lâm Thịnh đã nhịn không được mà tự tìm đường chết cho mình trước rồi. “Tìm hiểu nguyên nhân rồi báo lại cho tôi.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Gia Khánh không có ý định ngủ tiếp, ngồi dựa lưng vào thành giường vân về điện thoại trong tay, một lúc sau anh đứng dậy cầm lấy bao thuốc lá mở cửa ra ngoài ban công.



Trời còn chưa sáng hẳn, đẳng Đông một mảng đỏ rực như máu, trên đường không một bóng người, Gia Khánh đứng dựa vào ban công chậm rãi hút thuốc, ánh mắt nhìn vô định vào khoảng không, khuôn mặt anh lúc ẩn lúc hiện qua làn khói thuốc. Anh cứ đứng trầm tư như vậy một lúc lâu, đến khi bầu trời sáng tỏ, trên đường bắt đầu có người qua lại, anh mới quay người đi vào phòng.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Quân Sang làm việc rất có công suất, chưa đầy mấy tiếng đồng hồ đã tra ra nguyên nhân Lâm Thịnh bị bắt. “Đúng như dự đoán của em, Lâm Thịnh và ba tên đàn em chuốc thuốc mê cưỡng bức một cô gái đang trong trạng thái say rượu vô tình đi nhầm vào phòng gã. Đáng nói là cô gái này chính là con của cục trưởng cảnh sát Đức Khang, ông ta rất giận dữ, quyết tâm sẽ khiến gã ăn cơm tù suốt đời. “Tốt. Hai cậu vất vả rồi.” Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh bổ sung thêm: “Liên hệ với nhà báo, phóng viên để việc này càng rầm rộ càng tốt,



Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truy*ện88.vip




Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK