**********
Diệp Loan xả được giận hí hửng kéo tay Hạ Vy hướng đến cầu thang bộ để lên tầng hai mát-xa. Tuy nhiên hai cô mới đi được vài bước đã bị Bình Lan nhào đến chắn ngang, ôm hai bên má sưng to, dữ tợn nói: "Tụi mày muốn đi, nào dễ dàng thế."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bình Lan kéo cô nhân viên đứng gần, hét vào mặt cô gọi bảo vệ tống cổ hai con đàn bà này ra ngoài.
Cô bé nhân viên khó xử, không dám tự ý quyết định. Bình Lan điện tiết, chửi ầm lên. Vài người khách tiến tới khuyên nhủ cũng bị mắng lây.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bình Lan đúng kiểu người vừa ăn cắp vừa la làng, Hạ Vy nghe tiếng chửi mắng muốn điếc cả tại, hận không thể may miệng cô ta lại, nhịn không được nữa lên tiếng: "Chị mới là người gây sự trước. Người bị tống cổ ra ngoài là chị chứ không phải hai bon em."
Bình Lan kiêng dè Diệp Loan không dám làm liều đánh Hạ Vy, sợ ăn thiệt giống ban nãy, chỉ có thể quậy banh chành, hàng khiến hai cô mất mặt: “Tôi không biết, gọi quản lý ra nói chuyện. Mấy cô đều tận mắt chứng kiến tôi bị hai con đàn bà điên kia đánh ra thành thế này, còn khuyên tôi bỏ qua?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mấy cô bé nhân viên lúng túng, đứng lóng ngóng, Vân Thi cùng đám phụ nữ khoanh tay xem kịch, không có ý định lên tiếng hòa giải, vài người sợ còn chưa đủ loạn, chốc chốc lại xen vào vài câu:
"Đúng đấy, mau gọi quản lý, ở đâu có chuyện ra tay đánh người xong liền coi như không có gì.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Thiết nghĩ CiCi nên hạn chế mấy thành phần chợ búa, đi làm đẹp gặp loại dân trí thấp mất cả hứng.
Hạ Vy thở dài ngao ngán, ra đường không xem ngày, đến Spa mát-xa để tinh thân sảng khoái, xua tan mệt nhọc, ngờ đầu rước thêm phiền phức, mang bực vào người, nói nhỏ với Diệp Loan: "Bỏ đi, chúng ta đến chỗ khác."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cãi nhau với người không biết lý lẽ chỉ tổ tốn nước miếng.
Diệp Loan xùy một tiếng, cất cao âm lượng sợ đám Vân Thi không nghe rõ:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Đến chỗ khác là bọn họ mới
đúng.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quản lý lật đật chạy đến, đó là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tươi cười lịch sự hỏi han nguyên nhân. Bình Lan chen tới nói trước, chỉ vào Hạ Vy, Diệp Loan sau đó chỉ vào gương mặt sưng húp của bản thân tố cáo:
"Tôi vô duyên bị hai người phụ nữ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
này đánh. Có khi bọn họ là gián điệp do các đối thủ gài đến để gây sự hòng làm giảm uy tín CiCi. Tôi là khách hàng đến đây làm đẹp tự dưng ăn đánh oan uổng, lần sau tôi nào dám nghé đến nữa? Bây giờ, tôi yêu cầu chị mời bảo vệ đuổi hai người phụ nữ này ra khỏi tiệm.”
Người quản lý biết đám người Vân Thi, họ là khách quen thường xuyên đến CiCi. Trong khi đó, Hạ Vy và Diệp Loan lạ mặt, ăn mặc giản dị, sơ sài. Hơn nữa trên mặt Bình Lan có thương tích. Suy nghĩ thiệt hơn, nghiêng về bên nào đã sớm rõ ràng trong lòng. Người quản lý quay sang hai cô, bày ra khuôn mặt áy náy. Nhưng chưa kịp mở miệng Diệp Loan đã nói trước: "Tôi là người nhà họ Đỗ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sắc mặt người quản lý ngay lập tức thay đổi, chuyển sang niềm nở còn có phần lấy lòng: “Cô Đỗ đến ạ. Hôm nay nếu biết cô ghé tiệm tôi đã đích thân ra đón rồi. Xin lỗi đã khiến cô gặp phiền toái."
Diệp Loan học theo Gia Khánh diễn mặt lạnh, ánh mắt sắc bén liếc về phía Bình Lan và đảm Vân Thi, nhếch môi cười lạnh: “Mau ném đám đàn bà điên này ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy thấy biểu cảm trên mặt Diệp Loan quen quen, đã từng gặp ở đâu rồi, hai mắt lóe sáng vỗ tay cái bốp, y chang biểu cảm thường thấy trên mặt Gia Khánh.
Vân Thi nhạy bén ngửi ra mùi sai sai, thái độ người quản lý đối với Diệp Loan vô cùng ninh nọt. Cô đánh bạo suy đoán một phen, gương mặt đột ngột tái đi, vội chạy đến năm lấy tay Hạ Vy cười làm lành: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chuyện bé không nên xé ra to. Chúng ta đều là người quen, chừa cho nhau mấy phần mặt mũi. Mày nói mấy câu khuyên Loan đừng như thế " Vẫn Thi kiêu ngạo, luôn xem trọng thể diện, nếu bây giờ bị lôi ra ngoài chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi. Hạ Vy hiểu rõ, đang tính mở miệng bảo chuyện này cô không quyết định được thì Diệp Loan đã lạnh lùng hất tay Vân Thi ra khỏi tay cô,
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Mày nói với Vy cũng vô ích. Chuyện này tao toàn quyền quyết định, con đàn bà xấu xa trong ngoài không đồng nhất như mày bớt ở đây diễn kịch. Tao xem mà chưởng mắt.
Diệp Loan lạnh lùng quay sang ra lệnh cho quản lý mau gọi bảo vệ đến giải quyết. Cô ta vâng dạ, không dám rề rà lật đật chạy đi kêu, chưa đầy hai phút, bốn người bảo vệ chạy vào. Bình Lan trừng to mắt, khiếp sợ trước pha lật ngược tình tế, la hét như một con điên, bị bảo vệ tàn nhẫn lôi cổ ra cửa: "Mấy người hùa nhau ức hiếp tôi, trời ơi, công bằng ở đâu, lý lẽ ở đâu. Thả tôi ra, thả tôi ra..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi và đảm tiểu thư nhà giàu cùng chung số phận với Bình Lan bị ném ra đường như bao rác, người dẫn đến vây xem. Vân Thi vừa thẹn vừa hận, cúi gầm mặt chật vật lủi mất dạng.
Sau khi đuổi đám đàn bà điên kia đi, bên trong cửa hàng yên tĩnh trở lại. Hai tại Hạ Vy được giải cứu, tò mò ghé sát vào tại Diệp Loan hỏi nhỏ nhưng không chắc chắn lắm: “Tiệm nhà mày?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan đắc ý, quyết định về nhà sẽ gọi điện ca tụng Diệp Huân có ảnh mặt nhìn xa trông rộng: "Anh tao mới đầu tư đó
Hạ Vy sáng tỏ, bảo sao cô không biết, mệt cho cô vừa rồi còn lo lắng, hóa ra bên cạnh có Boss lớn: đại gia em muốn được bao
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan khoác vai Hạ Vy cười ha, đánh thắng Vân Thi thực sự rất hả dạ, chẳng cần mát-xa đã thấy cả người khoan khoái rồi, hào phóng nói: “Loan đại gia bao nuôi em."
Quản lý đích thân dẫn bọn họ lên tầng hai, được dùng loại dịch vụ và phục vụ tốt nhất. Bước ra Spa CiCi, Hạ Vy thấy cả người như được thay máu, giãn gân giãn cốt, tiếp thêm năng lượng, khó trách mọi người thường đua nhau đi mát-xa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, Hạ Vy và Diệp Loan làm ổ trên salon, gọi thức ăn ngoài xem phim hoạt hình. Không ai chủ động đề nghị xem phim ma, sự kiện lần trước để lại bóng ma tâm lý quá sâu sắc trong lòng hai cô
Hạ Vy xem hết hai tập phim hoạt hình, xem xong chẳng rõ đang xem gì, đầu óc luôn trong trạng thái mất tập trung. Chốc chốc cô lại mở điện thoại lên xem, Gia Khánh không hồi âm, dường như bốc hơi khỏi cuộc sống cô vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy gõ một hàng chữ, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn không gửi, cô ảo não xóa đi, ném điện thoại sang một bên.
Chuông cửa bất chợt vang lên, Hai cô đưa mắt nhìn nhau. Hạ Vy toát mồ hôi hột, cả người căng thẳng. Nếu người đến là Đại Dũng, hai cô liệu còn gặp may mắn giống lần
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Ai đến? Đừng nói ông Dũng lại lên
Diệp Loan lắc đầu nhưng cho rằng không phải người Đại Dũng, bởi đêm đó lão bị chỉnh thảm lắm, sắp tà ra quân đến nơi. Trừ khi lão muốn tìm đường chết mới chạy đến đây gây sự
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Điện thoại Diệp Loan rung lên, người gọi đến là Thành Trung. Hạ Vy lập tức đoán ra bên ngoài là ai. Diệp Loan xỏ dép đi mở cửa. Cửa mở ra, giọng nói tràn đầy tinh thần của Thành Trung truyền vào tay
“Ngạc nhiên không nào hai người đẹp của tôi?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy cũng theo ra, Thành Trung giơ hai túi nilon lên cười toe toét phía sau còn có Minh Tuấn cười đến không thấy mắt mũi, trên tay cũng xách túi lớn túi nhỏ, đứng bên cạnh người đàn ông mặt lạnh đến cứng ngắc. Hạ Vy mong ngóng nhìn ra phía sau, đáng tiếc người muốn gặp không xuất hiện. Tâm tình vừa bừng sáng thoát cải ảm đảm trở lại.
Diệp Loan chép miệng, vỗ tay bôm bốp, mặt lại không có lấy nửa điểm hưng phấn: "Ngạc nhiên."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mọi người lục tục vào nhà, Minh Tuấn hớn hở kéo tay Tín Phong giới thiệu với hai cô: “Đêm đó bất ngờ quá còn chưa kịp chào hỏi đã tan rã. Đây là Phong bạn thân của tụi
Hạ Vy cùng Diệp Loan lên tiếng chào hỏi, đổi được cái gật đầu rất nhẹ của Tín Phong. Minh Tuấn không vui, mặt đập một phát vào vai Tin Phong.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Anh cười một cái thì chết à?”
Tin Phong liếc mắt nhìn Minh Tuấn, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, khỏe mỗi hơi nhếch lên nở ra nụ cười cứng đờ gượng gạo.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy thầm nghĩ, Tín Phong không cười có lẽ giống người thường hơn. Thành Trung lấy bia, thức ăn đặt lên bàn cười hí hửng: "Đêm nay ăn mừng cho đêm hụt hôm trước." Nói xong nụ cười tắt ngấm lườm Minh
Tuấn một cái sắc bén.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Minh Tuấn vờ như không thấy, từ khách biến thành chủ: “Mọi người đừng mãi đứng ngày ra đó mau ngồi xuống nào."
Buổi tiệc đêm nay nếu như có sự hiện diện của Gia Khánh sẽ vui hơn. Suốt bữa ăn trong đầu Hạ Vy luôn nghĩ như thế, đến cuối cùng nhịn không được vẫn hỏi ra miệng:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Dạo này anh Khánh có liên lạc với mấy anh không?”
Bàn tay Tín Phong đang cầm đũa gặp tôm bỏ vào bát Minh Tuấn khựng lại trong một giây rồi nhanh chóng bình thường. Thành Trung nhai nuốt nhanh miếng thịt trong miệng cùng Minh Tuấn bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Minh Tuấn trề môi, nhún vai nói: "Không em ơi, dạo này nó bận lắm