Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Biệt thự nhà họ Trịnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong văn phòng làm việc, Huy Kha nhãn nhã tựa lưng vào ghế nhìn đồng hồ cát chảy xuống giọt cát cuối cùng, khỏe môi cong lên. Thời gian mở phiên tòa chắc cũng bắt đầu rồi.



Cửa phòng làm việc bị gõ mấy tiếng, Huy Kha hơi nâng mí mắt lên tiếng: “Vào đi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ba Thông chạy vào báo cáo: “Hàng của Mười Tấn mười năm phút nữa cập bến cảng phía Đông, người của chúng ta đã chuẩn bị kĩ càng.” “Ba bến cảng còn lại?" Huy Kha chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.



Ba Thông cần thận đáp: “Cũng đã chuẩn bị đầu vào đấy. Cảnh sát sẽ không nhìn ra ba bến cảng ấy chỉ là hàng giả.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Câu cuối Ba Thông nói với vẻ tràn đầy tự tin còn xen lẫn chút đắc ý. Bọn họ giả vờ giao dịch cả bốn nơi để phòng ngừa tình huống bất ngờ chẳng hạn như bị cảnh sát mai phục. Khi ấy lực lượng cảnh sát phân tán ở bốn bến cảng, sẽ tạo ra nhiều lỗ hỏng, bọn họ sẽ dễ dàng hơn trong việc trốn thoát khỏi vòng vây.Huy Kha gật đầu hài lòng, thỏ khôn có ba cái hang, anh không dại gì tự biển bản thân thành cá nằm trên thớt mặc người định đoạt.



Điện thoại trên bàn đổ chuông, ý cười trong mắt Huy Kha ngay lập tức lan đến đuôi mắt. “Anh Kha, chúng tôi đã bắt được Hạ Vy. “Làm tốt lắm.” Huy Kha hiếm khi cất giọng khen ngợi cấp dưới.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Điện thoại vừa tắt đã lập tức đổ chuông, Huy Kha lần nữa nghe máy. “Anh Kha, chúng tôi đã bắt được con gái ông Uy.” Ý cười của Huy Kha đã lan tràn đến khóe miệng.



Hai lá bùa hộ mệnh đã về tay chỉ còn đợi lá cuối cùng về nốt nữa thôi. Anh liếc mắt nhìn xấp lý lịch trên bàn, bên trên là một người đàn ông trẻ tuổi, từ đôi mắt cho đến biểu cảm trên mặt đều toát lên vẻ ngạo mạn, kênh kiệu, dường như không để ai vào mắt. Bên dưới là dòng chữ to: “Huỳnh Gia Khánh



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cuối cùng, Huy Kha đã có thể xuyên qua lớp sương mù dày đặc thấy rõ diện mạo chân chính của Gia Khánh nhưng khi lớp màn từng chút được vén lên không khỏi làm anh khiếp sợ. Anh ta ẩn giấu đủ sâu, là một nhân vật đang gờm giống như một con sói đội lốt cừu con khiến cho nhiều người bị vẻ yếu đuối bề ngoài của cừu con mắc lừa, nới lỏng cảnh giác.



Khó trách Gia Khánh bất cần, lớn gan như vậy hóa ra là có gia tộc vững chắc, hùng hậu phía sau chống lưng. May thay anh phát hiện kịp thời nhanh chóng xoay chuyển ván cờ đang đi vào hồi kết, mở ra mộtnước mới.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ba Thông cười nịnh nọt: “Để xem lần này ông Uy và Gia Khánh còn đắc ý được bao lâu.



Huy Kha không lạc quan như vậy, một khi mọi thứ còn chưa nằm chắc trong tay anh sẽ không để bản thân lơ là cảnh giác.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thấy ánh mắt sắc bén Huy Kha lia tới, Ba Thông vội ngậm chặt miệng. Vị này tâm tư ngày càng khó đoán, sơ sẩy một chút ông liền làm anh phật ý. “Phía bên lão Dũng có tin tức chưa?” Huy Kha nhíu mày, tên ăn hại đó tốt nhất đừng làm hỏng chuyện của anh.



Ba Thông lắc đầu: "Vẫn chưa có tin tức. Nhận thấy sắc mặt Huy Kha khẽ biến đổi, ông sợ hãi không thôi, run giọng đảm bảo: “Anh Kha yên tâm. Lão không còn đường lui sẽ không dám giở trò với chúng ta đầu. Hơn nữa tôi đã áp ứng nếu lão lấy được nhược điểm ông Uy sẽ đưa lão trốn ra nước ngoài theo đường thủy đồng thời trả cho lão hai mươi tỷ, gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ. Chắc giờ này lão đang trên đường đến bến cảng rồi cũng nên



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ba Thông nói vậy nhưng trong lòng không chắc chắn lắm, lẽ nào Đại Dũng đã nhìn ra mạnh mối, biết được điều kiện trao đổi là giả mà giết người diệt khẩu mới là thật?



Huy Kha khép hờ hai mắt, phất phất tay. Ba Thông liền vội vàng ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Căn phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có. Bên kia, trong phiên tòa xét xử, Gia Khánh lý lẽsắc bén, đưa ra những bằng chứng hùng hồn, có tính thuyết phục cao. Luật sư biện hộ của đối phương không ngừng dùng khăn lau mồ hôi rịn ra trên trán, trong lòng vừa kính nể vừa sợ hãi.



Lại ở một nơi khác, bến cảng phía Đông.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai Ruồi nhìn từng kiện hàng được đám đàn em đóng vai người bốc vác dở xuống



Hai Ruồi lên tiếng nhắc nhở: “Nhẹ tay một chút.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một tên đàn em đột nhiên vấp phải cục đá, lảo đảo, kiện hàng vác trên vai lung lay khi nó sắp sửa rớt xuống đất. Hai Ruồi nhanh tay đỡ lấy, trừng mắt đe dọa: “Cẩn thận một chút. Hàng bên trong mà hư hỏng thì mày chết với tạo.”



Tên đàn em tái mặt vội vàng lên tiếng đảm bảo sẽ cẩn thận hơn. Mấy gã đứng gần đấy cũng nghe thấy liền trở nên cẩn trọng hơn, không hi vọng bản thân giẫm vào vết xe đổ của tên kia.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai Ruồi cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh, đề phòng tình huống bất ngờ xuất hiện. Đến khi mấy kiện hàng cuối cùng được bốc dỡ xuống khỏi thuyền, cả người căng cứng của ông mới hơi thả lỏng ra đôi chút.





Trong mắt Hai Ruồi lộ ra ánh sáng khác thường, lần này thành công vị kia nhất định sẽ xem trọng ông. Tuy nhiên, ông vui mừng chưa được bao lâu đã bị nỗi lo lắng lấn áp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Liếc nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần, Hai Ruồi dần mất hết kiên nhẫn, mặt nhăn nhó thành một cục. Tên Đại Dũng đáng ghét kia sao còn chưa tới? Nếu lão ta không đến ông phải ăn nói thế nào với Huy Kha đây?Chết tiệt thật. Đừng khiến ông còn chưa kịp coi trọng đã làm Huy Kha mất hứng chứ?



Kiện hàng cuối cùng vừa chất lên xe, bốn phương tám hương đột nhiên nhảy ra rất nhiều cảnh sát, bao vây lấy đám người Hai Ruồi ở bên trong.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Những dân buôn xung quanh thấy cảnh sát đột nhiên ập tới, vô cùng hiếu kì, tò mò chụm lại một chỗ chỉ trỏ nhưng sau đó bị cảnh sát sơ tán ra khỏi bến cảng.



Hai Ruồi biến sắc, kinh hãi nhìn mấy trăm cảnh sát giơ súng về phía bọn họ. Sao có thể như vậy được, rõ ràng ở ba bến cảng kia bọn họ cũng giả vờ giao dịch vì sao cảnh sát đến đây vẫn đông như vậy, đến một con ruồi cũng khó lọt ra được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Văn Uy từ trong đám cảnh sát bước ra, nghiêm giọng nói: “Một nguồn tin cho hay ở bến cảng phía Đông có mấy đối tượng giao dịch bất hợp pháp.



Ánh mắt thẳng thừng dừng lại trên người Hai Ruồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đáy lòng Hai Ruồi run lên, ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh, tiến lên cười lấy lòng: “Nhất định có người người tung tin đồn nhảm, tôi là công dân lương thiện, buôn bán lá trà hợp pháp sao có thể biến thành buôn bán hàng cấm được. Đồng chí cảnh sát trong chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm rồi.” Truyện88.vip trang web cập nhật *nhanh nhất



Trần Văn Uy không hề bị những lời nói của Hai Ruồi làm lay chuyển, liếc mắt nhìn về phía mấy chiếc xe tải chở đầy ắp hàng hóa nói: “Hiểu lầm hay không kiểm tra sẽ rõ. Mong anh hợp tác, đừng tiếp tục chống đối người đang thi hành công vụ.” Ông giơ tay hô to: “Mau kiểm tra.”Mấy chục viên cảnh sát chia nhau đến các xe tải, bắt đầu mở thùng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Văn Uy chắp tay sau lưng, trong lòng vô cùng hồi hộp chăm chú theo dõi một cậu chàng cảnh sát gần mình nhất.



Cậu ta lấy lên một gói trà, nhìn sơ qua không điểm gì khả nghi, cậu lấy dao găm rạch một đường dài trên miệng bì. Thứ bên trong dần dần lộ ra, hai mắt cậu chàng sáng lên không dám chậm trễ lật đật đưa tới trước mặt Trần Văn Uy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Văn Uy vội vàng nhận láy, trong lòng ngập tràn kích động. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều không giấu được vẻ đắc ý. Lúc nhận được thời gian, địa điểm ông còn không tin lắm, may rằng ông sáng suốt đánh cuộc một phen dồn hết lực lượng vào bến cảng phía Đông.



Xem ra ngay cả ông trời cũng đang giúp ông, nếu vụ này hoàn thành suôn sẻ vị trí kia ông ngồi chắc rồi. Đồng thời dấy lên sự tò mò, người ẩn danh gửi tin tức, giúp ông nắm được đuôi Huy Kha rốt cuộc là ai? Đáy mắt Hai Ruồi xẹt qua tia hung ác, nhanh nhẹn rút súng được giấu trong thắt lưng, nhắm Trần Văn Uy bắn đến đồng thời hô to ra hiệu với đám anh em: “Xông lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trên bến cảng, tiếng sung rung trời, mưa đạn trút xuống dày đặc, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không khí. May mắn những người dân vô tội đã được sơ tán ra khỏi nơi này.



Cách bến cảng không xa, trong khoang xe của một chiếc xe hơi tầm thường không mấy bắt mắt. TínPhong, Thành Trung tập trung quan sát cuộc chiến đang diễn ra.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thành Trung cười cười, chẳng rõ đang châm chọc hay khen ngợi: “Xem ra không cần tới chúng ta hỗ trợ rồi. Ông ta vì con đường làm quan tương lai đánh cũng hăng máu thật.”



Tín Phong không đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn vào trong bến cảng. Thành Trung bĩu môi cũng tiếp tục nhìn theo, đề phòng ngừa tình huống bất ngờ ập tới. Mười phút sau, đám người bên Hai Ruồi rơi vào yếu thế dần bị cảnh sát bắt lấy, tiếng súng cũng từ từ im bặt, lắng xuống.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tín Phong nói vào bộ đàm, ngắn gọn súc tích: “Rút



Sáu chiếc xe hơi xung quanh bến cảng đứng bất động nãy giờ đồng loạt nổ máy, lăn bánh, mỗi chiếc một ngả. ***



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phiên tòa kết thúc, giống như dự đoán Tập đoàn Trình Tiến thắng kiện.



Mười người đàn ông vây quanh Gia Khánh bắt đầu không ngớt lời ca tụng, tán dương anh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh dửng dưng không đáp lời, bày ra vẻ mặt lanh tanh cấm người tới gần. Kha Lê hoàn thành xuất sắc vai trò người trợ lý thay anh tiếp lời, cười đến độ mỏi cả cơ miệng.



Đột nhiên, có người khơi mào mời Gia Khánh đi ăn, cả đám liền bắt đầu hùa theo.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh nghe tới mức cả người thiếu kiên nhẫn,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK