**********
Trên đường đến nhà bà Tư, Hạ Vy nhịn không được nữa quay qua hỏi Duy Nam: "Lâm Thịnh là do anh đánh?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam ngẩn ra, chẳng hiểu Hạ Vy đang nói gì, hơi nghiêng qua nhìn cô: “Sao em lại hỏi vậy?"
Hạ Vy phấn khích kể lại chuyện Lâm Thịnh bị người đánh nằm trong bệnh viện, lòng cô vô cùng hả hệ đồng thời nhìn Duy Nam bằng cặp mắt sáng long lanh. Trông thấy ảnh mắt ẩn chứa sự hiểu rõ và cảm kích, hai tay Duy Nam siết chặt vô lăng, gương mặt vàn tỏ ra điềm tĩnh, nhếch miệng trào phúng
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Gã bị thế là đáng đời, gieo gió ất phải gặp bão.” Anh không trả lời thẳng vào trọng tâm câu hỏi Hạ Vy, mập mờ nói.
Sau câu nói này, Hạ Vy tin chắc một trăm phần trăm người đánh Lâm Thịnh là Duy Nam. Cô ngước mắt chân thành nói: “Cảm ơn anh”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam cười không đáp, ngoài mặt thản nhiên nhưng nội tâm hỗn loạn thầm suy đoán người ra tay đánh Lâm Thịnh, ở nơi Hạ Vy không nhìn thấy đáy mắt anh xẹt qua tia ấy náy.
Đến nhà bà Tư, Hạ Vy dẫn Duy Nam vào cổng, cô Hoa đang ngồi lặt rau ở hiên nhà trông thấy cô vội vã đứng lên chào, nhận lấy giỏ trái cây và tổ yến Duy Nam đem đến: "Cháu về rồi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cười chào lại cô Hoa, nhìn vào trong nhà không thấy bóng dáng bà Tư cùng Gia Bảo liền lên tiếng hỏi thăm.
Cô Hoa khom lưng cầm rổ rau
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
lên, theo hai người vào nhà vừa đi vừa nói: "Bà ngoại đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Sóc con thì đang ở nhà dưới chơi lắp ráp mô hình: Cô Hoa vào bếp nấu ăn, Hạ Vy
mời Duy Nam ngồi ghế, sau đó xuống bếp lấy nước.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe thấy tiếng bước chân Gia Bảo ngẩng đầu, trông thấy người trước mắt, mặt mày phút chốc rạng rỡ, chạy đến nhào vào lòng Hạ Vy nũng nịu: "Sóc rất nhớ mẹ nha.
Hạ Vy xoa đầu Gia Bảo, không thể để khách chờ lâu cô lưu luyến thả con ra, đứng lên giải thích: “Nhà chúng ta có khách đến thăm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mắt Gia Bảo sáng lên, lẽo đẽo
chạy theo sau phấn khởi nằm lấy góc áo Hạ Vy ríu rít hỏi:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Chú Khánh đến hở mẹ? Có phải là chú ấy không? Phải không mẹ
Bàn tay rót nước khựng lại, tim nhói lên từng cơn, Hạ Vy đặt bình nước xuống, quay sang xoa đầu Gia Bảo, nhìn khuôn mặt trận đầy mong chở, cô thật không đành lòng dập tắt đi niềm hi vọng của cậu. "Không phải. Là chú Nam.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Bảo ngay lập tức thất vong hai vai chùng xuống, mặt mày ỉu xìu, sau đó bắt lấy trọng điểm ngước mắt hỏi: "Chú Nam là ai vậy mẹ?”
Hạ Vy tiếp tục rót nước, cầm lý nước lên dắt tay Gia Bảo cười nói: “Chú ấy là bạn của mẹ. Bây giờ mẹ dắt con lên gặp chú ấy." Trong mặt Gia bảo đảo quanh, cái đầu nhỏ rục rịch hoạt động. Duy Nam ngôi ngay ngắn trên ghế salon, lòng bàn tay rin đầy mồ hôi, vô cùng hội hộp. Đây có thể xem như lần đầu ra mất phụ huynh không? Nghe thấy động tĩnh phía sau, anh ngoái đầu trông thấy Hạ Vy liền mỉm cười, tầm mắt chợt chuyển xuống người bé trai được cô dắt tay, nụ cười nhất thời cứng đờ, trong mắt tràn ngập sửng sốt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đứa bé đó cũng đang mở to mắt hiếu kì đánh giá Duy Nam. Trong đầu anh thoáng hiện lên đoạn kí ức mấy tháng trước, lúc anh đến trụ sở ABC chuyển giúp cô thùng đồ dùng cá nhân lên xe đã nhìn thấy đứa bé này
trong hình. Đứa nhóc bây giờ so với
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
đứa trẻ trong ảnh đã lớn hơn rất
nhiều, càng lớn càng trông giống một
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
người. Anh ngớ ra, nhìn chăm chăm
vào mặt thắng bé đến không chớp
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
mắt, sắc mặt thoáng tái đi, trông rất
giống Gia Khánh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy nhận ra những biến hóa trên mặt Duy Nam, cô bình tĩnh dắt Gia Bảo đến, đặt ly nước xuống bàn. Anh lắp bắp hỏi: “Đây... đây là?
Hạ Vy kéo Gia Bảo vào lòng giới thiệu: “Đây là con trai em."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy chính miệng thừa nhận, Duy Nam nhất thời hóa đá tại chỗ, hoài nghĩ trong lòng biến thành khẳng định, biểu cảm khiếp sợ, ngỡ ngàng và đau lòng cùng lúc đan xen.
"Con chào chủ a!” Gia Bảo lễ phép cúi đầu chào, trong lòng thâm nghĩ không đẹp trai bằng bố, không ngầu bằng bố, không lợi hại bằng bố, nhìn chú ấy còn có chút ngốc nữa. Bố vẫn là nhất.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam nhanh chóng hồi phục tinh thần, vươn tay xoa đầu Gia Bảo dịu dàng nói: “Ngoan lắm. Con tên gì?"
“Gia Bảo a. Chú có thể gọi con là Gia Bảo hoặc Bảo.” Gia Bảo cười híp mắt, nhẹ ra hàm răng trống vài chỗ, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn chỗ nào cũng thấy đây là một đứa nhóc đáng yêu, kháu khỉnh, người gặp người thích, Duy Nam cũng không ngoại lệ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cười bất đắc dĩ, lườm yêu con trai một phát, còn không cho người ta gọi biệt danh Sóc con cơ đấy.
Bà Tư được cô Hoa dìu ra ngoài phòng khách, bà có nghe qua cô Hoa nói hôm nay Hạ Vy dẫn bạn về nhà, liền muốn ra nhìn xem.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Bạn đến chơi hả Vy?"
Duy Nam lập tức đứng bật dậy, gập người đến chín mươi độ, vẻ mặt căng thẳng chào: "Con chào bà ạ! Con là Nam, bạn của Vy, lần đầu đến gặp bà còn nhiều thiếu sót mong bà bỏ qua a
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà Tư trông thấy Duy Nam mặt mày sáng sủa đẹp trai, có trí thức hiểu lễ nghĩa liền rất thích, thái độ đối với anh cũng tốt hơn, được cô Hoa dìu đến ngồi xuống ghế, bà nhiệt tình nói:
“Thắng bé này thật là, mau ngồi mau ngồi. Còn chưa ăn cơm đúng không lát nữa ở lại ăn cơm với bà nhé?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy nhìn bà Tư, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, biết ngay bà lại hiểu lầm cô đưa bạn trai về nhà ra mắt mà. Thật ra hôm nay cô dẫn Duy Nam về chỉ có một mục đích duy nhất là để anh gặp mặt Gia Bảo, sau đó nản lòng mà bỏ cuộc. Đời này cô nợ anh, mãi mãi cũng không thể đặt anh vào trong tim được. Cô cúi đầu vô cùng khổ sở và cảm thấy có lỗi.
***
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đại Dũng ném mạnh ly rượu xuống đất, chất lỏng đỏ tươi bắn lên tung tóe, vài tên đàn em gần xui xẻo trúng đạn, nhưng trông thấy khuôn mặc dữ tợn của ông, không thắng nào dám họ hé, chỉ âm thầm than xui xẻo, len lén đưa tay lau đi.
Tên Cẩu ngồi gần Đại Dũng, xun xoe rót ly rượu khác đẩy đến trước mặt ông cười hì hì như thắng điển “Đại ca bớt giận, uống rượu vào cho bớt nóng"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đại Dùng sâm mặt, vung tay tát cái bốp vào mặt gã, lồng ngực pháp phòng dữ dội gầm lên: "Ngu ngốc.
Tên Cẩu ôm mặt tủi thân. Khải trọc nhếch mép cười trộm, tên ngu dốt, thiểu năng ăn đập không biết bao nhiêu lần cũng không khôn lên được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Kể từ sau vụ cảnh sát tóm đi đợt hàng đỏ, thái độ của vị kia đối với ông ngày càng lạnh nhạt, xa cách. Ông không thể mất đi cây đại thụ chống lưng này được, mắt ông híp lại thành một đường âm thầm mưu tính kế sách. Một lúc lâu ông bất ngờ ngửa cổ cười to, dọa đám đàn em sợ hết hồn. Ông quay phát ra tóm cổ Khải trọc, đè thấp giọng nói: "Mày mau đi theo dõi Trịnh Bảo Trân, xem cô ta thường hay lui đến những đầu.
Khải trọc được giao cho nhiệm vụ, hăng hải chạy đi ngay. Tên Cấu tò mò, tiếp tục giảm lên vết xe đổ: "Khải trọc đi đầu vậy a?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đại Dũng đau đầu, ngày càng cảm thấy hối phận khi thu nhận tên đần độn này, tàn nhẫn đạp gã rớt xuống ghế. Đồng thời cũng âm thầm ghi hận thêm cho Gia Khánh, nếu không phải thắng nhãi đó năm lần, bảy lượt quét sạch vây cánh do ông khổ tâm bồi dưỡng, ông cũng đầu đến mức nhận bừa, nhận đại người vào cho đủ số.
Chín giờ đêm, Đại Dũng cùng đảm đàn em ngồi núp trong một con hẻm nhỏ tối tăm, dơ bẩn, mùi khai xộc vào mũi, thiếu chút ông muốn hôn mê, tức giận che kín mũi, năm lấy cổ áo Khải trọc nghiến răng: "Mày chắc nó đang ở trong đó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khải trọc gật đầu lia lịa giơ tay lên thề thốt, Đại Dũng hừ lạnh đứng phắt dậy rẻ sang một đường nhỏ khác trong hiểm, mùi nước tiểu vẫn thoang thoảng trong không khí, khiến ông bực bội, muốn về quách cho xông, không thể tin giữa trung tâm thành phố còn có nơi bắn thỉu thế này. Ông cũng muốn ra ngoài chờ lãm, nhưng con đường này xe cộ qua lại tấp nập ngoài cái hẻm này ra không có chỗ nào khác thích hợp để ẩn nấp.
Khải trọc theo dõi mấy hôm nay, Trịnh Bảo Trận đa số ra ngoài vào ban ngày, nếu đi ban đêm thì bên cạnh đều có người, chỉ duy nhất tối nay là đến đây mát-xa một mình. Cô ta cũng biết chọn chỗ mát-xa thật, hại ông hít một bụng nước tiểu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nửa tiếng sau, Gà chọi được cử đi đến gần Spa theo dõi lật đật chạy về bảo cáo Trịnh Bảo Trân đã ra ngoài. Đại Dũng giơ tay ra hiệu cho ba người theo ông đến con đường nhỏ khác trong hẻm núp, để lại năm tên ra tay.
Bảo Trân hôm nay không đi xe, cô mở điện thoại lên nhấn vào phần mềm gọi xe, lúc đang rảo bước ngang qua con hẻm. Đột nhiên từ bên trong nhảy ra hai bóng người kéo mạnh cô vào. Một kẻ túm lấy hai tay cô, kẻ khác nhanh nhẹn dán băng keo lên miệng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bảo Trân kinh hãi nhìn ba tên côn đồ mặt mày bặm trợn đang từng bước đến gần, bên cạnh còn có hai tên khác đang khống chế. Cô hoảng sợ kêu lên lại bị băng kéo dính chặt biến thành tiếng ủ ở, nước mắt lã chã rơi đầy mặt, không ngừng chống cự