Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Gia Bảo lập tức sợ hãi, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, chỉ cảm thấy toàn thân bị cơn đau kinh khủng đánh úp đến thở không ra hơi, dùng bàn tay không bị tiêm nắm lấy tay Hạ Vy nức nở ngắt quãng “Mẹ ơi... đau lắm... con không tiêm... nữa đau... hu hu hu."



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Hạ Vy cuống quýt, viền mắt cũng đỏ lên, bắt lấy tay Cao Thắng: “Bác sĩ đừng tiêm nữa, dùng loại thuốc con hay dùng đi.” Chuyện đã đến nước này, Cao Thắng sao có thể dừng lại, được ăn cả ngã về không. Ông không quan tâm yêu cầu của Hạ Vy lạnh lùng nhấn xuống tiêm vào.



Diệp Loan thấy Cao Thắng không những không dừng tay mà còn trực tiếp tiêm vào, cô không chút do dự đạp ông ta một phát. “Mẹ nó, đã bảo ông đừng tiêm nữa rồi mà không thấy thằng nhỏ đau đến cắt không còn giọt máu à?”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Cao Thắng rú lên thảm thiết, thân thể không kịp phòng bị, mất thăng bằng ngã sõng soài ra đất. Kimtiêm trên tay rơi xuống đất lăn đến bên chân ông thì dừng lại.



Mặc dù, Diệp Loan đã ra tay ngăn cản nhưng một lượng nhỏ thuốc độc đã tiêm vào cơ thể, Gia Bảo trợn to mắt, toàn thân co giật, miệng không ngừng sùi ra bọt trắng. Hạ Vy sợ đến hồn lìa khỏi xác, ôm chầm lấy con gào khóc: “Sóc con, con làm sao thế này?”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Diệp Loan quay đầu trông thấy tình cảnh của Gia Bảo thì ngay lập tức biến sắc, đạp mấy đạp vào người Cao Thắng: “Ông tiêm cho thằng bé cái gì hả?”



Hạ Vy nào còn hơi sức để bận tâm xem rốt cuộc Cao Thắng đã tiêm thuốc gì vào cơ thể Gia Bảo, hốt hoảng bể lấy con chạy ra cửa.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh









Diệp Loan tuy rất muốn trừng trị Cao Thắng nhưng hiện tại tính mạng Gia Bảo mới là quan trọng nhất ném lại câu nói rồi chạy theo Hạ Vy: “Sóc con mà có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ tìm ông tính sổ.”



Vân Thi ngồi ở căn phòng sát vách, thấy rõ tình huống lúc này chiếu trên màn hình, mặt mày khẽ biến trừng to mắt, hất đổ ly cafe ở trên bàn: “Đồ ăn hại, có việc còn con vậy mà cũng không làm xong.”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vân Thi đứng phắt dậy quay đầu ra lệnh với hai người đang ông đứng vô hình nãy giờ trong phòng: “Mau chặn bọn nó lại.



Hạ Vy chạy ra đến cửa thì chạm mặt Vân Thi, cô trợn to mắt ngỡ ngàng không ngờ Vân Thi sẽ có mặt ở bệnh viện, không khỏi liên tưởng đến chuyện ở nước ngoài và chuyện tiêm thuốc này là do cùng một ngườigây ra.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vân Thi đột nhiên xuất hiện ở đây, nỗi nghi ngờ trong lòng Hạ Vy lập tức biến thành khẳng định, kẻ làm hại Gia Bảo chắc chắn là Vân Thi



Vân Thi kinh ngạc nói: “Trùng hợp thật không ngờ lại gặp mày ở đây?”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Ánh mắt Vân Thi dời xuống đứa bé trong ngực Hạ Vy, khuôn mặt Gia Bảo tuy trắng bệch nhưng những đường nét kia đều như cùng một khuôn đúc ra với Gia Khánh, nhìn trong hình đã thấy giống giờ gặp trực tiếp bên ngoài càng cảm thấy giống hơn. Cô cố kìm nén xúc động muốn xông lên xé xác thắng nhãi đó. “Á. Đứa bé này là ai vậy?” Vân Thi biết rõ còn giả vờ ngạc nhiên thốt lên. Hạ Vy không còn tâm trạng ở đây cùng Vân Thi diễn kịch, cô trừng mắt, giận dữ hét lên: “Mau tránh đường.



Mặc dù, Hạ Vy muốn chất vấn Vân Thi nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc, tiến lên muốn lách qua người cô ta chạy đi.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vân Thi giữ lấy bả vai Hạ Vy ngơ ngác, vành mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng: “Mày kích động vậy? Tao đến thăm bệnh người quen không ngờ lại gặp mày ở đây. Chúng ta đã lâu không ngồi xuống cùng nhau nói chuyện nên chỉ muốn nói vài câu thôi. Mày đừng giận.” “Mày đưa Sóc con đi cấp cứu, con đàn bà ác độc này cứ giao cho tao. Diệp Loan chạy đến hất tay Vân Thi ra đẩy mạnh một phát khiến Vân Thi ngã nhào rađất, hai người đàn ông thấy vậy lập tức xống đến chặn đường Hạ Vy.





Diệp Loan chuyển hướng chân sắp rơi lên người Vân Thi sang hai người đàn ông kia, ba người nhanh chóng rối thành một cục.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Hạ Vy lo lắng Diệp Loan sẽ bị thương nhưng thấy tình hình Gia Bảo càng lúc càng nghiêm trọng lại thêm Vân Thi đang lồm cồm bò dậy vội để lại câu: “Mày coi chừng, cẩn thận đừng để bị thương.” sau đó ôm Gia Bảo chạy đi.



Cái Vân Thi muốn chính là kéo dài thời gian đề Gia Bảo chết đi, đồng thời rất không cam lòng, kế hoạch cô dày công bố trí chỉ còn một chút nữa là thành công không ngờ đến phút chót lại đảo ngược. Nhìn theo bóng lưng Hạ Vy cách mình mỗi lúc càng xa, hai tay cô siết chặt, nghiến răng ken két. Đây là bệnh viện cô không dám đem theo nhiều người sợ lộ ra sơ hở nên chỉ đành đem theo hai gã đàn ông có võ không tệ. Chẳng ngờ đến hai kẻ đó đến một con đàn bà cũng không đánh lại.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vân Thi tức lắm nhưng chỉ có thể bày ra vẻ mặt lo lắng, lồm cồm bò dậy, hoảng hốt can ngăn: “Mọi người đừng đánh nữa. Mọi việc chỉ là hiểu lầm thôi.”



Người vây xem càng lúc càng đông, Vân Thi tính lợi dụng đông người đuổi theo Hạ Vy, Diệp Loan lại như đọc được suy nghĩ của cô, vứt bỏ hai tên đàn ông kia xoay người túm lấy tóc cô kéo trở ngược lại. “Mày muốn đi đâu hả? Tao còn chưa xử mày đầu.” Diệp Loan nghiến răng, giật hết sức có thể một nhúm tóc Vân Thi cứ vậy mà bị cô giật đứt.Vân Thi ôm đầu khóc rống, hai gã đàn ông cùng thêm vài người chạy đến kéo Diệp Loan ra. Cô chỉ mặt Vân Thi hăm dọa: “Việc này còn chưa xong với tao đâu.”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Diệp Loan xoay người chạy theo hướng Hạ Vy vừa chạy đi. Vân Thi cắn môi, vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết. Biết kế hoạch không xong, chờ cho đám người trên hành lang giải tán, cô bước vào phòng bệnh, hai gã đàn ông hiện trạng vô cùng thê thảm, mặt mũi, hai tay và cổ chồng chéo vết móng tay sâu hoắm, hai gã đau lắm nhưng thấy sắc mặt Vân Thi dữ tợn của Vân Thi đều biết khôn ngậm chặt miệng không dám hé hé, cẩn thận khép cửa lại. Ủng *hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip



Cao Thắng thừ người ngồi trên đất, hai mắt dại ra đến khi Vân Thi đến gần ngồi xổm trước mặt, con người ông mới dần có tiêu cự trở lại. Ông túm lấy tay Vân Thi, như thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng vậy, mong chờ câu khẳng định của Vân Thi: “Tôi sẽ không bị tra ra đúng không? Đêm qua cô đã hứa với tôi, sẽ giúp tôi thoát tội.”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vân Thi lạnh lùng hất bàn tay dơ bẩn đang bám vào cánh tay mình xuống: “Ông nghĩ có khả năng không?”



Những lời cô cam đoan với Cao Thắng đêm qua chỉ là nói suông, lừa ông ta vào tròng mà thôi, trên đời này làm gì có nhà nào mà không lọt gió. Việc này kinh động như vậy, với tính cách của Duy Nam chắc chắn sẽ không bỏ qua mà điều tra đến cùng, cảnh sát cũng sẽ sớm vào cuộc thôi.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Cao Thắng khiếp sợ đến ngẩn ra, sau đó giận dữgiơ ngón tay chỉ vào mặt Vân Thi: "Cô lừa tôi.” Ông đột nhiên ngửa cổ cười to, trừng mắt nhìn Vân Thi: “Mụ đàn bà ác độc, cô nghĩ cô sẽ thoát được sao? Tôi sẽ khai báo lại đầu đuôi việc này cho cảnh sát nghe. Có chết tôi cũng phải lôi cô chết cùng.”



Vân Thi nhăn mặt, hất cằm ra hiệu, một gã đàn ông tiên lên bắt lấy ngón tay đang chỉ vào mặt Vân Thi bẻ ngược ra sau. Thấy Cao Thắng rú lên đau đớn, cô híp mắt chậm rãi nói: “Tôi ghét nhất là bị người khác chỉ mặt và chửi rủa mình.” Cao Thắng bị hất ngã xuống đất, há miệng thở phì phò, cặp mắt từng to nhìn chòng chọc Vân Thi nhưng không dám mở miệng mắng chửi nữa.



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vân Thi hài lòng cười cười: “Bác sĩ còn có một mẹ già ở quê nghe nói năm nay cũng hơn tám mươi tuổi rồi. Một đứa em gái đang học tiến sĩ.” Vân Thi dừng lại nhíu mày làm ra dáng vẻ suy nghĩ: “À phải rồi còn có một đứa con trai năm nay hai mươi tuổi, đang học chuyên ngành Y học ở trường...



Vân Thi chưa nói hết câu, Cao Thắng đã lớn giọng cắt ngang: “Cô tính làm gì bọn họ?”



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh








Vân Thi vỗ tay bôm bốp khen ngợi: “Bác sĩ vẫn luôn thông minh như vậy. Nếu bác sĩ ngoan ngoãn hợp tác tôi sẽ chu cấp cho họ một số tiền lớn, bọn họ sẽ ăn sung mặc sướng sống hết đời này. Còn nếu bác sĩ chống đối thì chỉ có thể hàng năm đến ngày này ngồi tưởng nhớ họ thôi.”



Vân Thi thở dài tiếc nuối, trong mắt lại chẳng có lấy chút thương cảm nào. “Hóa ra cô đã sớm tính hết?” Cao Thắng khiếp




Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK