**********
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chiếc Bentley dừng sát mép vỉa hè, Hạ Vy mở cửa xuống xe, chưa kịp xoay người lại chiếc xe đã lao vút, chớp mắt chỉ còn một chấm đen nhỏ ở phía xa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đào Lâm Uyển vò nát tấm chi phiếu trong tay, nghiến răng ken két, khuôn mặt xinh đẹp được bảo dưỡng rất tốt trở nên vặn vẹo, bà bị con ranh đó chọc tức không nhẹ, rượu mới không uống mà muốn uống rượu phạt. “Hồ ly tinh, không biết xấu hổ."
Bác tài im thin thít lái xe, chưa bao giờ ông thấy bà chủ tức giận như vậy. Ấn tượng của ông, bà chủ là một người dịu dàng, nhã nhặn không ngờ lại còn một mặt hung dữ như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vẻ mặt thản nhiên, bất cần của Hạ Vy cũng bay sạch, thay bằng vẻ mệt mỏi, chán chường. Đào Lâm Uyển dùng một tấm chi phiếu bên trong có số tiền kếch xù đuổi cô rời xa hai người kia, không ngờ tình tiết chỉ có trên phim truyền hình cô lại có mặt mũi trải nghiệm qua
Hạ Vy thở dài, thần thờ cất bước, hai tay rủ bên hông. Cô không ý thức được bộ dạng lúc này của mình trong mắt người khác có bao nhiêu đáng thương và thể thảm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có lẽ, ông trời thấy Hạ Vy còn chưa đủ thảm. Bầu trời âm u hơn nửa ngày hôm nay đột nhiên có chuyển biến mới. Máy đen chẳng biết từ phương nào ầm ầm kéo đến như đi đánh trận. Không cho mọi người kịp trở tay hay phòng bị, nói mưa là mưa, nói nặng hạt là nặng hạt.
Hạ Vy cạn lời, chưa kịp tìm nơi để trú, người đã ướt nhẹp. Mưa rơi xối xả trên mặt đến đau rát. Tâm tình không vui bây giờ thêm nặng nề, tồi tệ. Cô không vội vã đi tìm nơi trú nữa, ướt cũng ướt rồi trú cũng vô ích, chỉ bằng tranh thủ thời gian trở về nhà, cũng không còn tâm trạng đi siêu thị mua đồ nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy thấy Đào Lâm Uyển thật rảnh, muốn nói chuyện thì tìm đại quán nào gần nhà cô mà nói, cứ thích lái xe đi vòng vòng, hại có giờ phải đi bộ về nhà, cả người ướt như chuột lột không thể gọi xe taxi về được.
Phía trước là ngã tư, Hạ Vy chậm chạp tiến đến. Cô nhìn chăm chú đèn tín hiệu dành cho người đi bộ từ màu đỏ chuyển thành màu xanh bên kia đường qua làn mưa dày đặc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người dừng đèn đỏ nhìn Hạ Vy như nhìn kẻ điên, cô vờ như không thấy, chậm rải cất bước.
Hai người đàn ông ngồi trong con Audi đang dừng đèn đỏ cũng có dịp trông thấy Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, nhuộm màu tóc đỏ chóe, tại trái đeo bốn khuyên tai, mặt non chẹt như học sinh cấp ba, nhướn mày thích thú nhìn cô gái đang thần thờ đi trong mưa, mặt mũi bị nước mưa làm cho tái nhợt, riêng đôi mắt to vẫn sáng trong như cũ. “Cố gái này giống thất tinh nhiề"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người đàn ông bên ngồi ghế lái, đương nhiên cũng nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc. Anh nhận ra Hạ Vy. Từ lần nghe cuộc đối thoại của Diệp Loan và Gia Khánh ở suối nước nóng, anh cũng đại khái đoán ra Hạ Vy có mối quan hệ không rõ ràng với Gia Khánh, bảo sao bữa ăn hôm đó sau khi nghe cô hỏi hai câu kia Gia Khánh đã tức giận đùng đùng bỏ đi. Chuyện tình tay ba quỷ quái gì thế này, nghe còn gay cấn hơn cả phim.
Minh Tuấn quay sang bắt gặp dáng vẻ Thành Trung đang gắt gao nhìn theo bóng dáng cô gái kia, anh nhướn mày, vươn tay đánh bộp vào vai Thành Trung, thích thú trêu: "Vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình hả, mau chạy ra mời người ta lên xe chứ người sắp đi mất rồi kìa." Anh liếc mắt thấy có gái đã đặt chân lên vỉa hè bên kia đường. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thành Trung trừng mắt: "Mày nói bậy gì vậy để tháng khánh biết được nó giết hai chúng ta đấy.
Minh Tuấn giật mình, gãi đầu cô gái ấy thì mắc mớ gì đến Gia Khánh, não đột nhiên xoay chuyển đừng nói đây là cái cô Vân Thi, bạn gái Gia Khánh nhá, trong đầu nghĩ thế ngoài miệng cũng đã thốt ra hỏi,
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thành Trung đang muốn trả lời thì đèn xanh bật lên, người đi xe máy bao bọc trong áo mưa đủ loại màu sắc chen chúc lái đi, phía sau đuôi xe cũng vang lên tiếng còi inh ỏi thúc giục. Anh đành lái đi, từ từ theo sau Hạ Vy. Anh nhắn mặt, nghĩ mãi nửa ngày cũng không biết nên dùng từ ngữ thể nào để diễn tả, bên cạnh Minh Tuấn đã bộc lộ bản tính hỏng hót đúng như biệt danh “ông tám", hỏi dồn dập "Thì là kiểu đại khái là..." Thành Trung khó khăn mở miệng. “Mày nói vào chủ đề chính được không?" Minh Tuấn ngứa ngáy cả người, cái kiểu úp mở thế này khiến anh thật khó chịu.
Thành Trung lườm một phát, anh thật muốn cho tên này ăn mấy đấm mà, người khác đang nói cứ thích nhảy vào cắt ngang: "Mày bình tĩnh coi, muốn tạo kể mà cứ nhảy vào họng, cô gái này không phải là Vân Thi, mà là Hạ Vy. Ba người đó chơi tình tay ba, đại khái vậy."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Minh Tuấn nghe đến muốn rớt cả cảm, trợn mắt nhìn bóng lưng thất thiếu cất bước trong màn mưa, anh tạch lưỡi: "Không ngờ tháng khánh thích loại phụ nữ ngốc nghếch thế này. Để tạo gọi nó đến đón người. Anh lấy điện thoại tính quay số Gia Khánh, Thành Trung vội ngăn cản “Đừng. Để tạo gọi Loan đến đón. Ai biết Gia Khánh và Hạ Vy thế nào rồi, biết đâu hai người đã chấm dứt, gọi Gia Khánh đến đón chẳng phải khiến hai bên đều khó xử. “Liên quan gì đến bạn gái "hụt" của mày nữa. Minh Tuấn nhăn mặt, ở đầu chui ra đồng người liên quan quá vậy.
Thành Trung nhấn gọi cho Diệp Loan, kiên nhân giải thích, anh không nói rõ chắc chăn Minh Tuấn sẽ không bỏ qua, dính lấy anh lải nhải bám “Loan là bạn thân của Vy. Em ấy đến đón là thích hợp nhất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Minh Tuấn bên cạnh chép miệng, lắc đầu cảm thản. Thành Trung còn sợ chưa đủ loạn bổ sung: “Vy lại là bạn của Thi Anh cười thầm trong bụng, cuối cùng đã có dịp chia sẻ mớ bòng bong này, một mình anh bứt rứt trong lòng mãi rất không công bằng nha.
Minh Tuấn hoàn toàn sụp đổ trước mối quan hệ dây mơ rễ má, dính cục, dinh hồn này rồi. Anh than: "Trời ơi! Trên đời này hết người rồi sao? Không nên ăn vụng gần hang, cái đại lý đơn giản như thế, chẳng hiểu thắng Khánh nghĩ gì nữa."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên cạnh Thành Trung đã nói địa chỉ cụ thể để Diệp Loan đến đón. Hai anh cứ tiếp tục lái xe chậm như rùa bò theo sau Hạ Vy cho đến khi Diệp Loan xuất hiện mới yên tâm rời đi.
Trận mưa đến vội này, khiến bao người khốn đốn, trong đó có Hạ Vy. Tay chân cô lạnh ngắt, răng cũng đánh vào nhau phát ra tiếng "lập cập", nước trên đường lênh lắng, không kịp rút xuống cống. Mưa to ngập đường, xe cô bì bồm lội nước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà bác bán bánh mì nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: "Này cô gái vào dù của tôi che đi, đừng dầm mưa nữa, chờ mưa tạnh hản đi tiếp. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Hạ Vy quay sang thấy bác gái đang thoăn thoắt dùng dao khoét dọc ổ bánh mì, lấy đũa lần lượt gấp rau, thịt, chả nhét vào, hai mắt lại nhìn cô chăm chăm. Cô ngước mắt nhìn lên chiếc dù to màu đen, có một hàng chữ in màu trắng đã phải đến mức chẳng còn đọc được nội dung. Cô lắc đầu nói tiếng cảm ơn, sau lưng nghe văng vắng tiếng bác gái: "Cô gái này thật lạ, không biết có được bình thường không nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy nở nụ cười yếu ớt. Cánh tay đột nhiên bị ai bắt lấy, cô giật mình quay đầu trông thấy người đến hơi kinh ngạc thốt lên: "Sao mày ở đây? Đang trong giờ làm mà?"
Diệp Loan tiến đến che dù cho Hạ Vy, nếu không phải Thành Trung tình cờ trông thấy gọi điện cho cô, đứa bạn ngốc nghếch này cứ vậy mà dâm mưa về nhà. Cô nổi cáu: "Mày phát điện gì nữa đấy khi không lại dầm mưa?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy oan ức, cô cũng đầu muốn đi trong mưa, chỉ tại cơn mưa đáng ghét này sớm không đến muộn không đến, lại đến vào lúc cô đang ở ngoài đường. “Tao cũng đâu muốn.
Diệp Loan kéo Hạ Vy lên xe, lấy áo khoác để ở ghế sau ném cho Hạ Vy “Khoác vào cho khỏi lanh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy không nói mấy câu khách sáo, cười ngọt ngào, khoác áo lên người. Suốt đoạn đường về nhà Diệp Loan không ngừng cần nhân cô không biết quý trọng bản thân, dở chứng đi ngoài mưa gì chứ anh ta cũng đâu có hay, vết thương trên người chưa lành hẳn không may nhiễm trùng biết phải làm sao? Cô bên cạnh cười he he lay long. “Tao biết sai rồi mày đừng tức giận nữa. “Mày không ở nhà dưỡng thương ra đường làm gì cho mắc mưa?" Diệp Loan ngừng lải nhải, hỏi sang vấn đề chính.
Hạ Vy thuật lại chuyện Đào Lâm Uyển tìm đến gặp còn đưa cho cô chi phiếu, ép cô rời xa Gia Khánh, nhưng không kể chi tiết mấy lời nhục mạ của bà ta mà chỉ thuật đơn giản, qua loa. Nhưng cũng đủ làm Diệp Loan tức giận: "Mẹ con nhà nó đúng là cùng một ruột, cái đức hạnh y như nhau, thật khiến người ta thấy chướng mắt"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy thở dài, nhìn ra bên ngoài, mưa rơi trắng xóa, không có dấu hiệu ngừng tạnh, giọng nói nhẹ hãng: "Mặc kệ họ nghĩ gì miễn sao tao không giống như lời họ nói là được rồi.
Diệp Loan hừ lạnh, không hiểu tên Gia Khánh kia có gì tốt mà đủ để Hạ Vy chấp nhận hi sinh lớn như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh đang ngồi làm việc đột nhiên ngứa mũi hắt hơi một cái.
Minh Tuấn gọi đến, anh bắt lên nghe Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Minh Tuấn gần như hét vào trong điện thoại: Tối nay tụ tập không người anh em? Còn có tháng Trung nữa. Lần này cẩm từ chối."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh chẳng buồn đến lời uy hiếp, trực tiếp từ chối ngay, tối nay anh phải về nhà ăn cơm Hạ Vy nấu ai rảnh mà cùng mấy người tụ tập, anh đúng chuẩn một thanh niên có vợ quên bạn điển hình. Chẳng chờ đối phương kịp kì kèo đôi co, anh đã lạnh lùng tắt máy, vứt điện thoại sang một bên. Điện thoại lại tiếp creo vang, anh dứt khoát bật sang chế độ im lặng. Còn hơn hai tiếng nữa mới tan tầm, anh thở dài buồn bã, thời gian trôi thật chậm chạp mà.
Trong quán bả, Minh Tuấn ném điện thoại lên bàn uống một hớp rượu Vodka, lầu bầu "Thật vô lương tâm mà. Chẳng
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!