Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Vân Thi nhẹ nhõm cả người, hóa ra Gia Khánh chia tay là vì con trai, vậy chuyện này dễ giải quyết rồi, chỉ đành chịu thiệt làm mẹ kế chăm sóc cho con trai anh. Hại cô còn lo sợ anh lưu luyến con đàn bà đề tiện kia. Cũng đúng nếu như anh muốn ở bên cạnh Hạ Vy thì đã chia tay cô lâu rồi đâu nhất thiết phải chờ đến tận ngày hôm nay. “Em trước giờ đều rất quý con nít, em sẽ xem Gia Bảo như con trai ruột, đối xử với con thật tốt. Những kẻ muốn hại con phải bước qua xác của em trước.” Vân Thi vội vàng thề thốt, cố ý phớt lờ đi việc bản thân cách đây không lâu còn oán hận, lập mưu hòng giết chết Gia Bảo.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Gia Khánh sớm thấy rõ bộ mặt thật Vân Thi, nghe cô nói xong cũng không để vào trong lòng chỉ xem như đang nghe chuyện cười. Xác định cô sẽ không tiếp tục giở trò tự sát, anh buông người ra, chán ngấy khi phải tiếp xúc da thịt với cô.



Vân Thi dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn, thấy sắc mặt Gia Khánh vẫn lạnh tanh như cũ làm cho người khác không thể tìm tòi hay đoán được suy nghĩ của anh lúc này. Qua một lúc lâu cũng khôngthấy anh có bất kì phản ứng hay nói câu nào, cô VÔ cùng bất an, rất muốn lên tiếng hỏi có phải anh không còn muốn chia tay với cô nữa nhưng lại sợ nghe thấy đáp án bản thân sợ hãi. Vì vậy, cô viện cớ nói: “Em còn có việc, anh nghỉ ngơi đi nhé. Hôm khác em sẽ đến thăm anh.”



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Vân Thi như bị lửa dí vào mông nói xong câu đó không đợi Gia Khánh đáp lời đã lật đật bước nhanh đến cửa, trước khi cửa phòng đóng lại nói nhanh một câu: “Cái kia em không đồng ý.



Gia Khánh mệt mỏi đưa tay day day huyệt thái dương, khập khiễng bước đến bên giường ngồi xuống. Quà cáp được xếp chỉnh tề, ngay ngắn trên sàn nhà sau cuộc giằng co của hai người mà trở nên bừa bộn, lộn xộn, có món ngã nghiêng, có món lại lăn lóc. Càng nhìn anh càng thêm phiền muộn, dời mắt nhìn lên cửa sổ thủy tinh đối diện, đã sớm bị nước mưa làm mờ, thế nhưng chẳng biết từ khi nào trời đã mưa đến mù mịt, chẳng còn nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Trên đùi trái truyền đến từng trận đau nhứt, Gia Khánh cúi đầu, bấy giờ mới phát giác lớp băng trắng đã sớm nhuộm thành màu đỏ sẫm. Anh cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, ấn gọi cho Quân Sang.



Trong điện thoại chỉ vừa mới vang lên đến hồi chuông thứ hai, đối phương đã bắt máy, Gia Khánh nói ngay. “Tôi cần nghỉ ngơi, cậu giúp tôi cản hết những người tới thăm bệnh đi.”Gia Khánh buông điện thoại, vươn tay nhấn chuông.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!









Chưa đầy một phút sau, bác sĩ đã đẩy cửa bước vào. Tuy ông đã được đồng nghiệp truyền tai nhau nhưng khi tận mắt trông thấy đống quà mắc tiền ngổn ngang trong phòng thì không khỏi giật mình.



Những người đến thăm bệnh nhân này hôm nay nếu không phải là mấy vị lãnh đạo cấp cao thì là những người có địa vị, máu mặt và tiếng tăm khác trong thành phố mà ông từng có dịp nhìn thấy qua trên các phương tiện truyền thông, bảo đài.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Cả bệnh viện hiện tại đang chấn động, mỗi khi rảnh rỗi các bác sĩ và y tá liền tụ tập lại với nhau thảo luận suy đoán thân phận người đàn ông này. May thay sáng nay có vài cô y tá được nhờ giúp mang quả sang phòng bệnh bên cạnh, trong lúc chuyển quà nghe mọi người đến thăm bệnh gọi người đàn ông này là luật sư Khánh. Sau đó các cô liền nói cho mọi người, để họ không cần phải mặc công đoán già đoán non nữa. Thế nhưng sau khi biết người này là luật sư, mọi người lập tức bùng nổ bắt đầu đoán gia thế thậm chỉ là người chống lưng cho anh ta.



Bác sĩ đi đến trước mặt Gia Khánh nở nụ cười toe toét mở lời: “Lát nữa tôi bảo y tá đến đây giúp anh sắp xếp lại đống quà này nhé?”



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Trước thái độ niềm nở của bác sĩ Gia Khánh chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy phiền bác sĩ đem qua phòng bệnh sát vách giúp tôi. Cảm ơn.” ***





Biệt thự nhà họ Trần.Vân Thi bước vào phòng khách thấy Đào Lâm Uyển đang ngồi trên salon xem phim, không nói không rằng trực tiếp bật khóc nức nở chạy đến nhào vào lòng bà.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Đào Lâm Uyển giật mình cúi xuống nhìn con gái cưng của mình khóc đến hai mắt sưng húp, lại phát hiện ra khuôn mặt trắng nõn hằn lên mấy dấu ngón tay. Bà biến sắc, vội kéo cô ra quan sát, sốt ruột hỏi: "Đứa nào đánh con ra nông nỗi này? Mau nói cho mẹ nghe xem?” Thấy Vân Thi cứ mãi khóc. Đào Lâm Uyển đau lòng dỗ dành: “Con cưng của mẹ, đừng khóc, đừng khóc nữa mà. Mau kể mẹ nghe xem nào.



Vân Thi được hài hạn, quan tâm cảm thấy vô cùng tủi thân và ấm ức, khóc càng thêm dữ dội hơn. Truyện88.vip trang web cập nhật n*hanh nhất



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Tình huống này quá quen thuộc lần trước con gái bà chính là bị Hạ Vy đánh, Đào Lâm Uyển như hiểu ra cái gì đấy, bắt lấy cánh tay Vân Thi gặng hỏi: "Có phải con Vy lại đánh con?”



Lúc này, Trần Văn Uy từ trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng khóc bù lu bù loa cùng cuộc nói chuyện của Đào Lâm Uyển. Ông nhíu mày bước ra phòng khách, vừa hay nghe được Vân Thi nói.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Vân Thi gật đầu, nghẹn ngào thuật lại: “Con sợ mẹ với bố lo lắng nên mấy ngày nay vẫn không dám nói ra, tính đợi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi mới tỉ mỉ kể cho hai người. Ba hôm trước con đến bệnh viện thăm bạn tình cờ bắt gặp Vy đang ôm một đứa trẻ, con lấy làm lạ bèn tiến lên hỏi thăm ngờ đâu nó với Loan không nói tiếng nào đã trực tiếp xông vào đánh con. Sau này con mới biết đứa bé đó là con của Vy,điều đáng nói bố nó lại là anh Khánh." “Con nói cái gì?” “Con nói cái gì?”



Đào Lâm Uyển và Trần Văn Uy đồng thời lên tiếng, biểu cảm trên mặt hai người tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ, dường như còn chưa thể tiêu hóa lượng tin tức bất ngờ tại mình bất thình lình nghe thấy này.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Đào Lâm Uyển che miệng khó tin hỏi lại: “Con nói thằng Khánh có con trai? Đứa bé đó bao nhiêu tuổi rồi?”



Trần Văn Uy đi vội đến, nắm lấy bả vai Vân Thi, kích động hỏi tới tấp: “Trong chuyện này có hiểu lầm gì không con? Sao khi không lại lòi ra một đứa con trai? Người dân toàn thành phố đều biết thắng Khánh độc thân, bố cũng cho người điều tra đầu thu được tin tức này?



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Trước phản ứng bàng hoàng đến không thể tin của bố mẹ, Vân Thi lau nước mắt, thút thít khẳng định: “Bố mẹ không nghe nhầm đâu, anh Khánh thật sự có con trai. Anh ấy cũng thừa nhận với con rồi. Đứa bé năm nay tròn bốn tuổi. “Bốn tuổi?” Đào Lâm Uyển trợn to mắt, phẫn nộ mắng: “Quá quắt, nó giấu con qua lại với con Vy thì thôi đi, đẳng này còn có con riêng nữa.



Vân Thi Tỏ ra mình vô tội, là người bị hại, không dám đem việc bản thân hai lần muốn lấy mạng Gia Bảo kể cho bố mẹ: “Sáng nay con đến bệnh viện thăm anh Khánh sẵn tiện tới thăm con trai anh ấy luôn, có lòng tốt nói với Vy để nó yên tâm là sau này con với




Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK