**********
Vân Thi buồn bực ngồi vào trong xe, đạp chân ga rời khỏi bệnh viện. Hôm nay cô lấy hết cam đảm đến thăm Gia Khánh, đồng thời xem thử anh đã nguôi giận chưa kết quả nhận được lại là câu nói của y tả: “Thưa cô, luật sư Khánh hôm qua đã xuất viện rồi.” Hỏi thêm mới biết thằng nhóc chết tiệt kia cũng xuất viện cùng ngày với anh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh đã nhận lại Gia Bảo, chắc chắn anh sẽ mang thằng nhãi đó về nhà. Vậy chẳng phải rất có khả năng Hạ Vy mẹ nhờ con sẽ cùng theo về?
Vân Thi xem vô lăng là Hạ Vy mà siết thật chặt, nghiến răng ken két, hận không thể bóp chết Hạ Vy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi đánh tay lái quyết định không về nhà mà chuyển hướng đến căn hộ Gia Khánh. Phía trước mặt là ngã tư, lúc cô định lái qua thì đèn đỏ bật lên. Cô mím môi dừng xe.
Đột nhiên, một chiếc xe quen thuộc lọt vào tầm mắt, hai mắt Vận Thi sáng lên. Không màng đến đèn đỏ còn đang bật, nhấn chân ga đuổi theo.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Con đường ngày càng hẻo lánh, Vân Thi nhìn theo bóng dáng Maybach cách xe mình mấy chục mét lẩm bẩm trong miệng:
“Anh ấy đi đâu thế nhỉ?” Truy cập truyen88.pro để đọc truyện hay mỗi ngày
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Xe rẽ vào con đường đầy hoa dã quỳ, Vân Thi giật mình, đây chẳng phải là nơi có tòa biệt thự được ước tính lên đến 100 triệu USD? Cho đến nay người ta vẫn chưa tìm thấy chủ nhân bí ẩn của tòa biệt thự.
Gia Khánh và chủ nhân ngôi nhà đó có quen biết?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong lòng tràn ngập thắc mắc, hoài nghi, mắt thấy xe sắp lái vào cổng.
Vân Thi tăng tốc bẻ cua chắn ngay đầu xe Maybach.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tình huống quá bất ngời, Quân Sang giật mình phanh xe, Nguyễn Thanh Vân ngồi ở ghế sau theo quán tính nhào về trước, bà nhanh tay bám vào thành ghế trước mặt mới giữ vững được cơ thể.
“Bác không sao chứ?” Quân Sang nghiêng đầu lo lắng, trong lòng sợ hãi không thôi, mẹ Gia Khánh mà bị thương anh thật không biết phải ăn nói với Gia Khánh thế nào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Tôi không sao.” Nguyễn Thanh Vân không vui nhíu mày nhìn Lamborghini đang chắn đường đằng trước, “Đó là xe của ai?”
Quân Sang đã ngờ ngờ chủ nhân của chiếc xe đến khi trông thấy người bước xuống thì càng thêm chắc chắn. Đồng thời lấy làm kinh ngạc, sợ hãi, anh thế nhưng lại thiếu cảnh giác đến mức độ bị một người phụ nữ tay trói gà không chặt bám đuôi mà hoàn toàn không hay biết. Anh không biết nên trả lời thế nào mới phải, bảo bạn gái Gia Khánh thì không đúng, mà bảo không thì cũng không ổn. Sau một hồi đắn đo anh ngập ngừng nói: “Xe của...cô Thị.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quân Sang đang cân nhắc lựa lời tiếp theo, nói thế nào về mối quan hệ giữa Vân Thi với Gia Khánh thì Nguyễn Thanh Vân đã lên tiếng trước: “Ồ hóa ra là Vân Thi mà thằng Khánh đính hôn.”
Nguyễn Thanh Vân dần dần thấy rõ diện mạo người phụ nữ đang đi đến, rất xinh đẹp, khá quen mắt. Đây chẳng phải là cô gái cùng con trai bà đính hôn lại từ miệng Quân Sang biết tên cô gái đó là Thi bà liền bật thốt ra khỏi miệng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quân Sang tròn mắt nhưng nhớ đến buổi đính hôn rầm rộ ngày ấy, bác gái biết cũng không lạ: “Vâng ạ. Chính là cô ấy."
Vân Thi đi nhanh đến gõ liên tiếp mấy cái lên cửa kính nũng nịu kêu: "Anh Khánh.” Truy cập truyen88.pro để đọc truyện hay mỗi ngày
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quân Sang hạ cửa thò đầu ra ngoài cười nói: “Anh Khánh không có trong xe.” Liếc mắt nhìn phía trước, "Phiền cô Thi lái xe tránh sang một bên giúp tôi.”
Dáng vẻ đáng yêu nhoáng cái tan biến, Vân Thi khôi phục bộ dáng kiêu ngạo của mình hất cằm với Quân Sang: “Anh là ai? Sao lại lái xe anh Khánh?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Tôi là ai không quan trọng. Phiền cô tránh đường” Giọng Quân Sang lạnh đi mấy phần. Gia Khánh không có tình cảm với Vân Thi anh liền không nể mặt Vân Thi nữa thẳng thừng nói.
Vân Thi tức đến phát điên, từ cửa sổ mờ mờ ảo ảo cô nhìn thấy thấp thoảng bóng người ngồi ở sau xe, cô hiểu ra lập tức chất vấn: “Người ngồi trong xe có phải Vy không?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Không phải.” Quân Sang nói xong liền lùi xe lại, ý định rất rõ ràng đó là lách qua xe Vân Thi vào cổng.
Vân Thi nhanh nhẹn chắn trước đầu xe, cắt đứt ý đồ của Quân Sang. Cô giận giữ rống to: “Chắc chắn là con đàn bà vô liêm sỉ đó. Mấy người đừng hòng đi.” Cô cười lạnh nhìn bóng dáng sau xe khiêu khích: “Mày mau xuống xe, hai mặt một lời nói chuyện vớ tao, đừng như rùa rút cổ trốn bên trong.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ban đầu Nguyễn Thanh Vân còn có chút thương cảm cho Vân Thi vì dù sao cũng do con trai bà có lỗi với người ta nhưng giờ phút này tận mắt chứng kiến sự ngang ngược, vô lý và dữ dằn như mụ điên của cô ta, chút thương xót ấy đều tan biến mất hết. Ngược lại thầm cảm thấy may mắn khi con trai không cưới người phụ nữ hung dữ, cư xử thiếu giáo dưỡng này về nhà. Không thì gia đình bà mỗi ngày đều gà chó không yên mất.
Nguyễn Thanh Vân hạ cửa xe, Vân Thi ngay lập tức xông qua, thấy người ngồi trong xe không phải là Hạ Vy sắc mặt không những dịu đi mà càng thêm giận dữ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Người phụ nữ trong xe có nhan sắc rất xinh đẹp, mắt to, môi đỏ, răng trắng, cả người toát ra khí chất cao quý, điểm trừ là tuổi tác hình như hơi lớn hơn so với Gia Khánh. Khẩu vị anh lại thay đổi? Thích dạng trâu già này?
Vân Thi chỉ mặt Nguyễn Thanh Vân, không thèm quan tâm đến bản thân nhỏ tuổi hơn bà mắng:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Mày là người phụ nữ mới của anh Khánh? Không tự về soi gương xem bản thân già đến mức nào còn học đòi làm hồ ly tinh quyến rũ anh Khánh.” Cô chuyển sang hâm dọa: “Tao là bạn gái anh Khánh, biết khôn thì đứng bám theo anh ấy nữa. Nếu không đừng trách tao."
Một Hạ Vy đã khiến cô phát điên rồi lại bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa. Bao nhiêu hận ý đối với Hạ Vy, Vân Thi đều trút hết sang người phụ nữ này.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quân Sang há hốc miệng, sững sờ nhìn Vân Thi.
Nguyễn Thanh Vân đen mặt, tức đến run cả người. Lần đầu tiên trong đời bà bị người khác chỉ mặt, lại còn bị mắng đến khó nghe như vậy: “Ở nhà bố mẹ cô không dạy cách ăn nói? Hỗn láo.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Mày là cái thá gì nói tao hỗn láo? Đối với hạng đàn bà trơ trẽn quyến rũ đàn ông lên giường tạo không cần phải cư xử tử tế” Vân Thị nổi điên gào lên.
Trước khi móng vuốt Vân Thi về đến, Nguyễn Thanh Vân đã nhanh tay đóng cửa xe, ngồi trong xe ôm ngực tức tới thở không ra hơi. Bà giục Quân Sang: “Mau gọi người đuổi mụ đàn bà điên này.” Bà dùng tay quạt quạt để hạ họa: “Tức chết tôi mà.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Quân Sang móc điện thoại vội vàng gọi điện kêu người. Truy cập truyen88.pro để đọc truyện hay mỗi ngày
Bên ngoài, Vân Thi vừa lớn tiếng mắng chửi vừa điên cuồng đập cửa kính.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sáu người bào vệ rất nhanh chạy ra, túm lấy Vân Thi. Cô ra sức giãy giụa:
“Mấy biết tôi là ai không mà dám đối xử với tôi như thế? Tôi là bạn gái anh Khánh. Anh ấy mà biết mấy người đối xử với tôi như thế này nhất định sẽ không tha cho mấy người đầu. Thấy không ăn thua, cô bắt đầu chửi: “Lũ khốn mau thả tôi ra. Lũ khốn thả tôi ra.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nguyễn Thanh Vân chán ghét, một phút cũng không muốn trông thấy Vân Thi, buồn bực bảo Quân Sang lái xe rời đi.
Mắt thấy Maybach khởi động tiến vào cổng, Vân Thi cuống quýt hét ầm lên: “Đứng đó, không được đi. Có nghe không? Mày không được đi. Mày không được đi.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sáu người bảo vệ hất Vân Thi ra bước nhanh vào trong, cô lồm cồm bò dậy đuổi theo. Đáng tiếc cánh cổng “rầm” một tiếng đóng lại. Cô có gào khàn cả giọng cũng không có ai mở cửa.
Quân Sang liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Nguyễn Thanh Vân vẫn còn rất khó coi. Anh lên tiếng giải thích: “Bác gái đừng để bụng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Cô Thị được bố mẹ nuông chiều từ bé khó tránh tính cách có phần ngang ngược, mắc bệnh tiểu thư là điều dễ hiểu."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đây là lần đầu tiên, Quân Sang chính thức gặp mặt Vân Thi, ấn tượng cô ta ở trong lòng anh khá kém. Hạ Vy lại đối xử với anh rất tốt vì vậy tranh thủ hạ bệ Vân Thi trước mặt Nguyễn Thanh Vân.
Nguyễn Thanh Vân hừ lạnh, chỉ cần nhớ đến Vân Thi là bà liền tức anh ách: “Mong rằng cô gái tên Hạ Vy kia tính cách đừng hống hách như thế này.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc này không nói thì đợi đến bao giờ, Quân Sang cười đáp: "Bác gái yên tâm, cô Vy tính tình cực kì tốt, rất biết chừng mực. Đáng tiếc lại...
Quân Sang đột nhiên im lặng thở dài, Nguyễn Thanh Vân tò mò: “Đáng
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!