**********
Tiếng rống giận dữ của Đại Dũng nhanh chóng bị âm thanh sóng biển cùng gió thêm rít gào nuốt chửng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đối mặt với họng súng đen ngòm có thể tước đoạt mạng sống của mình bất cứ lúc nào, Gia Khánh vẫn thản nhiên như trước, trên mặt không có lấy biểu cảm dao động hay sợ hãi. Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đại Dũng, lời nói ra khỏi miệng mang theo khinh thường rõ ràng: "Mày không xứng để biết." Minh Tuấn đứng bên cạnh Gia Khánh bông dựng cười rộ lên, châm chọc nói: "Anh Dũng ơi!. Biết nhiều bí mật quả sẽ nhanh chết sớm lắm đấy chi bằng anh vào tù ngôi hưởng phúc đi."
“Tụi mày dám.” Đại Dụng rít từng chữ qua kẽ răng, trong mắt hừng hực lửa giận, thù mới thù cũ chất chồng lên nhau, hận không thể một phát bắn chết Gia Khánh và Minh Tuấn. Ông ghét nhất những kẻ dám xem thường mình vậy mà mấy thằng nhãi ranh trước mặt hết lần này đến lần khác động vào giới hạn chịu đựng của ông.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đại Dũng đảo mắt nhìn vòng người đang bao vây lấy mình, ông biết đêm nay khó lòng thoát thân lại nhìn Gia Khánh kiêu ngạo đứng đối diện, cảm giác như quay về ba năm trước khi ông bị triệt phá đường dây mua bán vận chuyển ma túy thắng nhãi đó cũng dùng loại tư thế, thái độ, ánh mắt này nhìn ông.
Đáy mắt Đại Dũng chợt lóe lên tia thâm độc, cùng lắm thì cá chết lưới rách, xem đến cuối cùng ai mới là người toàn mạng trở ra.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Gia Khánh nhạy bén phát giác ý đồ của Đại Dũng, phất tay ra hiệu:
“Lên.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Bên kia Đại Dũng cũng gào lên ra lệnh cho đám đàn em: "Giết chúng nó cho tao."
Cùng lúc đó bàn tay cầm súng của Đại Dũng bóp cò, viên đạn hướng đầu Gia Khánh xé gió lao đến.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Gia Khánh linh hoạt nghiêng người né tránh, còn chưa đứng vững thì liên tiếp hai, ba viên nữa tập kích. Anh nhanh nhẹn xoay người đồng thời rút súng bắn trả.
Màn đêm yên tĩnh ở bến cảng nhanh chóng bị tiếng đạn nổ vang trời xé toạc, khuấy động. Đám người lao vào nhau, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí hòa quyện vào vị mặn của biển cả. Người ngã xuống, người sợ hãi chạy trốn trong làn mưa đạn. Khung cảnh hỗn loạn giành giật sự sống trong từng giây.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đại Dũng kinh hãi chật vật bỏ trốn nhưng họng súng vẫn mãi dí theo, tay truyền đến cơn đau dữ dội ông hét lên thảm thiết, súng trong tay rơi xuống đất, cúi xuống nhìn bàn tay đã bị đạn xuyên thủng, máu thịt be bét. Ông quay đầu, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Gia Khánh cách đó không xa.
Cục diện ban đầu vốn đã yếu thế hơn, hiện tại đối đầu với người bên Gia Khánh được huấn luyện kĩ càng, người của Đại Dũng nhanh chóng bộc lộ sự kém cõi, bị đánh cho tan tác, có vài người trực tiếp giơ tay đầu hàng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tình hình đã hoàn toàn nghiêng về một phía, Đại Dũng hiểu rõ bản thân đã không còn đường lui, thua chỉ là chuyện trong sớm muộn nhưng ông không cam tâm, bao tâm huyết ông đổ dồn vào phi vụ buôn bán vũ khi lần này, tưởng tượng không biết bao lần bản thân thoát xác tạo dựng thế lực riêng. Thế nhưng tất cả những vất vả đó lại bị một thằng nhãi ranh miệng còn hội sữa phá cho tan tành. Nếu đêm nay ông bị bắt chắc chắn sẽ không còn cơ hội chuyển mình nữa.
Đại Dũng đột nhiên cười to xoay người chạy về phía biển. Thành Trung hét lên: "Không xong ông ta muốn bỏ tron."
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Gia Khánh phản ứng rất nhanh giơ súng nhằm vào chân phải của Đại Dũng, bóp cô, viên đạn chuẩn xác cầm phập vào chân. Viên đạn thứ hai bay ra ông ta tàn nhẫn túm lấy một tên đàn em gần mình làm bia chăn.
Đại Dũng chịu đựng đau đớn ở chân lấy đà nhảy xuống biển. Lúc da thịt chạm vào dòng nước lạnh băng ông âm thầm thề, nếu có thể thuận lợi bỏ trốn ông nhất định sẽ quay về giết chết Gia Khánh để rữa sạch mối nhục ngày hôm nay.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Sắc mặt Gia Khánh trở nên u ám, siết chặt khẩu súng trong tay, đáy mắt rét lạnh nhìn về nơi Đại Dũng biến mất.
Minh Tuấn mang người đến chỗ Đại Dũng vừa nhảy xuống, mặt biển đen ngòm, sóng nước nhấp nhô còn bóng dáng của ông ta sớm đã mất hút. Anh nhịn không được giậm chân mắng to: "Chết tiệt, một chút nữa là tóm được lão
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Thành Trung cũng buồn bực không kém chửi đổng lên, bọn họ chỉ còn cách thắng lợi gần trong gang tấc, chẳng ai ngờ đến Đại Dũng lại điên rồ như vậy: ta hoảng quá làm liều không sợ biển bản thân làm thức ăn cho cá à?" Tín Phong thong thả đi đến vỗ vai Minh Tuấn giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Ông ta bị thương nặng sẽ chẳng bỏ trốn được xa đâu.”
Minh Tuấn không vì câu nói của Tin Phong mà bớt đi lửa giận, kể hoạch tối nay bọn họ đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị, ai ngờ đến gần cuối lại xảy ra sự cố. Anh nhìn sang Gia Khánh vẫn im lặng từ đầu đến cuối sốt sắng: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Tuấn, mày cho người đi đến các vùng biến lân cận tìm.” Gia Khánh không hề hoảng loạn bình tĩnh phân công, bỏ trốn một lần anh bắt về một lần, kẻ bại trận dưới tay anh thì mãi mãi cũng chỉ là kẻ bại trận mà thôi, không đáng nhắc đến, cứ cho ông ta vùng vẫy trước khi chết đi. Sau đó nói với Tín Phong: "Mày cử người theo dõi nhà họ Trịnh. Còn đảm tàn dư này tao với Trung sẽ xử lý.
Đám đàn em sau khi thấy Đại Dũng nhảy xuống biển bỏ trốn thì mất ngay tinh thần chiến đấu, hoảng hốt như rắn mất đầu nhanh chóng bị người Gia Khánh bắt sạch.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Gia Khánh chấp tay sau lưng nhìn đoàn xe chở người lao đi trong đêm đến khi chỉ còn một chấm nhỏ mơ hồ phía xa. Bến cảng trở về hiện trạng vốn có cô độc và quạnh quẽ, khác chăng chính là mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí minh chứng cho vừa rồi ở tại nơi đây đã xảy ra cuộc ẩu đã khốc liệt.
Thành Trung dặn dò với cấp dưới xong, thấy Gia Khánh đứng lặng trong bóng đêm dõi mắt nhìn xa xăm, không rõ biểu cảm trên mặt. Anh bước đến vỗ vai: "Chúng ta về thôi.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Gia Khánh không đáp chỉ khẽ gật đầu rất nhẹ, nhấc chân cất bước. Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Thành Trung dừng lại móc ra xem, gọi với theo Gia Khánh đã cách mình hai, ba mét: "Đợi tao một lát Loan gọi.
Gia Khánh quay đầu bắt gặp dáng vẻ Thành Trung hớn hở ra kia nghe điện thoại bằng dưng cảm giác trống rỗng, bứt rứt lại ùa về. Anh vô thức nhớ đến Hạ Vy, muốn nghe thấy giọng nói của cô. Anh nhịn không được cũng lấy điện thoại ra bấm một dãy số đã sớm thuộc làu trong lòng, những tưởng sẽ nghe thấy giọng nói bản thân ngày nhớ đêm mong vậy mà đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng người phụ nữ trả lời bằng một giọng điệu khô khan không hề mang bất kì cảm xúc nào.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hai hàng chân mày Gia Khánh cau chặt, kiên nhẫn gọi thêm mấy cuộc nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là giọng người phụ nữ kia máy móc lặp vẻ Thành Trung hớn hở ra kia nghe điện thoại bằng dưng cảm giác trống rỗng, bứt rứt lại ùa về. Anh vô thức nhớ đến Hạ Vy, muốn nghe thấy giọng nói của cô. Anh nhịn không được cũng lấy điện thoại ra bấm một dãy số đã sớm thuộc làu trong lòng, những tưởng sẽ nghe thấy giọng nói bản thân ngày nhớ đêm mong vậy mà đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng người phụ nữ trả lời bằng một giọng điệu khô khan không hề mang bất kì cảm xúc nào.
Hai hàng chân mày Gia Khánh cau chặt, kiên nhẫn gọi thêm mấy cuộc nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là giọng người phụ nữ kia máy móc lặp trang bên cạnh mấy chiếc xe chở hàng, Thành Trung nhận ra gọi theo "Đi đầu vậy?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Có việc bận, lát mày tự bắt xe về." Gia Khánh ném lại câu nói rồi mở cửa chui vào xe lái đi mất.
Thành Trung há hốc miệng sững sờ nhìn theo, sau đó tủi thân nói vào điện thoại: "Loan ơi! Anh bị bỏ rơi giữa biển, tối lắm anh sợ quá. Em đến đón anh nha?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng của Diệp Loan: “Anh nằm mơ đi."
Gia Khánh mang theo tâm trạng nôn nóng lái xe đến trước nhà Hạ Vy, vội vàng mở cửa xuống xe, ngước mắt nhìn căn nhà tối đen, anh chợt cảm thấy hoảng hốt cùng bất an, vội móc điện thoại ra gọi, kết quả thu được vẫn chỉ là giọng người phụ nữ kia.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tại sao Hạ Vy tắt máy là vì muốn hoàn toàn cắt đứt với anh? Lại nhớ đến đôi mắt hoảng hốt và khuôn mặt trắng bệch của cô trong khách sạn khi phát hiện qua đêm với anh, trái tim như bị ai đó hung hăn đậm cho mấy nhát dao. Anh ôm ngực, nặng nề thở dốc. Khác với trước đây khi cô đến với Duy Nam, lần này anh có cảm giác bản thân thật sự sẽ mất đi cô.
Gia Khánh ngồi xổm dưới tán cây
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!