Mục lục
BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Trần Văn Uy nhìn tin tức được gửi đến trong điện thoại, hai mắt theo thời gian càng trở nên sáng quắc. Hóa ra, người phụ nữ ngồi trong xe Gia Khánh, Vân Thi tình cờ bắt gặp lại có thân phận và bối cảnh hiển hách như vậy. Ông trầm mặc, nhịp nhịp điện thoại trong lòng bàn tay, đi qua đi lại trong phòng, lấy làm khó hiểu.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Rõ ràng, ông từng cho người đi điều tra gia đình Gia Khánh nhưng chỉ thu được lượng thông tin ít hỏi, từ dưới quê lên thành phố học tập, bố mẹ buôn bán nhỏ, ngay đến trong hồ sơ lý lịch anh khai với trường học cũng thế. Bây giờ lại lòi ra anh có quan hệ với người nhà họ Huỳnh ở thủ đô. Đó là một gia tộc giàu có đình đám, nhiều đời làm quan, đặc biệt là cái vị đang đứng đầu nhà họ kia.



Trần Văn Uy dừng bước, đôi mắt xếch khẽ ảnh lên tia sáng. Gia Khánh họ Huỳnh. Trước đó ông chỉ cho rằng họ Huỳnh ở trong nước không hiếm lạ nên chưa bao giờ liên hệ anh với gia tộc ở tận thủ đô xa tít kia là một nhưng hiện tại phu nhân nhà họ Huỳnh ở thủ đô lại xuất hiện ở nơi đây.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Văn Uy bắt đầu lục lọi trí nhớ, Huỳnh Gia Phúc cùng Nguyễn Thanh Vân có duy nhất một đứa con trai, có điều người con trai này rất bí ẩn chưa từng lộ mặt trước công chúng. Đọc tiếp trên web truyện truyen88.pro



Gia Khánh vừa mới nhận con trai, Huỳnh Thanh Vân liền ngay tức khắc từ thủ đô bay đến thành phố này. Ông nhanh chóng loại đi nghi vấn anh là họ hàng xa. Để một phu nhân quyền quý đích thân tới, một họ hàng xa có thể làm được?



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trái tim Trần Văn Uy đập thình thịch, không loại trừ khả năng Gia Khánh là con trai của họ. Còn vì sao anh lại che giấu thân phận, ông vẫn chưa thể đoán ra.



Trần Văn Uy kích động bước ra khỏi phòng làm việc vừa hay chạm mặt Đào Lâm Uyển đang mang bữa sáng lên cho ông. Bà khó hiểu: “Mới sáng sớm anh đã tính ra ngoài à?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!









Trần Văn Uy không trả lời câu hỏi của vợ hưng phấn hỏi Vân Thi đã dậy chưa. Đào Lâm Uyển bảo rằng dậy rồi, ông liền bảo bà đi gọi cô xuống phòng khách, ông có chuyện cần nói.



Đào Lâm Uyển không dám chậm trễ vội vàng chạy đi gọi Vân Thi. “Bố tra ra rồi a?” Vân Thi vui vẻ đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Văn Uy.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đào Lâm Uyển cũng ngồi xuống ở ghế đối diện, không hiểu hai cha con đang muốn làm gì, tò mò đưa mắt nhìn hai người.



Trần Văn Uy gật đầu đưa điện thoại qua cho Vân Thi, Đào Lâm Uyển đứng dậy đi qua nhìn xem.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đập vào mắt Vân Thi là tấm ảnh chân dung một người phụ nữ xinh đẹp, quen đến không thể quen hơn. Đây chính là người phụ nữ cô nghi ngờ là có quan hệ mờ ám với Gia Khánh. Cô vội vàng kéo xuống, bên dưới là thông tin bà ta càng xem sắc mặt cô thêm khó coi, trong mắt lộ ra vẻ ganh tỵ cùng ao ước.



Bối cảnh cô ở thành phố này đã khiến cho nhiều người phải ghen ghét tới đỏ con mắt nhưng so với Nguyễn Thanh Vân thì chẳng đáng để nhắc tới. Bà ta sao lại tốt số như thế chứ? Sinh ra trong một gia đình giàu nứt vách, sở hữu trong tay gia tài bạc tỷ. Không những thế còn kết hôn với một người chồng tài giỏi xuất thân trong một gia tộc chính trị hiển hách. Nhưng đồng thời cô cũng lấy làm vui mừng vậy bà ta hằng không có lý do phát sinh quan hệ mập mờ với Gia Khánh.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








“May quá không phải là người phụ nữ khác của anh Khánh.” Vân Thi vỗ ngực trả lại điện thoại cho Trần Văn Uy, “Bà ta chính là chủ nhân tòa biệt thự triệu đô đó?”



Trần Văn Uy trừng mắt gõ đầu Vân Thi: “Con chỉ nghĩ được đến đấy?” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.pro



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Vân Thi xoa đầu, rưng rưng nước mắt, không hiểu cớ sao bố lại đánh mình. Đào Lâm Uyển xót con, lên tiếng trách mắng chồng: “Có chuyện gì anh hãy từ từ giải thích cho con hiểu, sao động tí là ra tay đánh con? Chẳng may con bị đánh tới phát ngốc thì phải làm sao?”



Có câu: “Con hư tại mẹ” quả nhiên không sai mà.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Văn Uy thở dài, đành nói ra tất cả những phỏng đoán của bản thân về thân thế của Gia Khánh rất có khả năng anh là con trai độc nhất của Huỳnh Gia Phúc cùng Nguyễn Thanh Vân.



Vân Thi trợn tròn mắt khiếp sợ hỏi: “Trước đây bố bảo gia đình anh ấy nghèo kiết xác mà?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đào Lâm Uyển bị lượng tin tức này làm cho chấn động không nhẹ: “Có khi nào cậu ta chỉ là bà con thân thích không? Cho dù cậu ta họ Huỳnh nhưng cũng không có nghĩa là con trai của hai người kia?”



Trần Văn Uy cau mày: “Rất có khả năng cậu ta làm giả xuất thân. Còn mục đích thật sự là gì thì vẫn chưa đoán ra được.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!










Rõ ràng gia thế hiển hách thế kia lại không chịu an phận làm thiếu gia có kẻ hầu người hạ, chạy đến thành phố nhỏ bé này để lăn lộn, kiếm sống? Đừng nói học đòi theo trong phim? Trong đầu ba người nhanh chóng tái hiện các tình tiết kinh điển trong các bộ phim truyền hình.



Trần Văn Uy liếc xéo vợ mình: “Đặt trường hợp là em, em có khả năng vì một họ hàng xa lắc xa lơ mà lặn lội đường xa để đến gặp mặt không? Chưa kể Gia Khánh vừa nhận con trai bà ta liền tới? Chuyện này cũng quá mức trùng hợp rồi.” Ông nhếch môi, cặp mắt xếch khẽ nheo lại: “Có lẽ bà ta tới nhận cháu trai đi.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Sau khi nghe Trần Văn Uy phân tích, Đào Lâm Uyển cảm thấy ông nói rất có lý, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động bắt lấy tay Vân Thi vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp:



“Con gái à, con mà lấy được Gia Khánh thì cái ghế bà chủ tương lai nhà họ Huỳnh chắc chắn thuộc về con."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trong mắt Trần Văn Uy tràn đầy vẻ tham lam, nếu con gái ông được gả vào nhà họ thì ông chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Ngày sau ở thành phố này còn có ai dám khinh thường ông, không đúng là cả đất nước này còn có ai dám khinh thường ông nữa.



Trái ngược với bố mẹ đang kích động, vui sướng, Vân Thi như bị sét đánh, cả người toát mồ hôi lạnh. Gương mặt nháy mắt trắng bệch. Cô hít mấy ngụm khí lạnh, sợ hãi và hoảng loạn đan xen nhau dâng trào cuồn cuộn trong lòng. Theo như những gì bố nói rất có thể Gia Khánh là con trai của Nguyễn Thanh Vân thế nhưng hôm qua cô lại mắng chửi bà ta một cách thậm tê.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Chưa nhận ra sự khác thường của con gái, Trần Văn Uy nhắc nhở: “Con phải giữ thẳng Khánh cho chắc vào. Một người làm quan, cả họ được nhờ. Sau này nhà ta trông cậy hết vào con hết đó.”



Đột nhiên, Vân Thi òa khóc nức nở. Đào Lâm Uyển cho rằng con vì quá bất ngờ nên mới vậy, ra sức vỗ về an ủi nhưng Trần Văn Uy thì khác, ông nhạy bén phát giác ra chỗ không ổn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








“Hôm qua con còn chưa kể hết với bố đúng không?” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.pro



Vân Thi gật đầu lia lịa, khóc càng dữ dội hơn. Trần Văn Uy sốt ruột thúc giục.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Vân Thi lau nước mắt thút thít kể bản thân ngày hôm qua sau khi chặn đầu xe, phát hiện ra trong xe không có Gia Khánh mà xuất hiện thêm một người phụ nữ là mặt liền nhận định bà ta là tình nhân mới của anh vì vậy không kiềm chế được mà mắng chửi.



Trần Văn Uy tái mặt, bắt lấy bả vai Vân Thi cao giọng: “Con đã mắng bà ta những gì?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Vân Thi nghẹn ngào thuật lại: “Con...mắng bà ta là không tự về soi gương xem bản thân già đến mức nào còn học đòi làm...hồ ly tinh quyền rủ anh Khánh...Con còn mắng bà ta là...hạng đàn bà trơ trẽn...quyến rũ đàn ông lên giường..."



Thấy sắc mặt Trần Văn Uy càng lúc càng thêm khó coi, giọng Vân Thi nhỏ dần rồi biến thành lí nhí trong miệng.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Văn Uy đập bàn rống lên: “Ngu dốt.” Ông run rẩy chỉ mặt Vân Thi: “Tự tay chặt đứt con đường của mình. Thường ngày con hống hách không xem ai ra gì thì thôi đằng này còn khiến cho mọi việc hỏng bét, rối tung rối mù hết cả lên.”



Vân Thi khóc nức nở nắm lấy cánh tay Trần Văn Uy, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Bố ơi! Con phải làm sao để cứu vãn tình hình đây? Hôm qua bà ta bị con chọc giận không nhẹ đâu hu hu."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đào Lâm Uyển vội vàng nói chen vào: “Anh mau mau nghĩ cách giúp con gái đi anh.”



Trần Văn Uy hất tay Vân Thi, tức giận thở phì phò: “Còn cách gì nữa, cổ gắng lấy lại thiện cảm trong mắt bà ta, chạy đến lấy lòng, cầu xin tha thứ.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Người phụ nữ tên Hạ Vy kia đã sinh con cho Gia Khánh, Nguyễn Thanh Vân còn lặn lội đường xa đến đây nhận cháu trai khó tránh sẽ vì đứa trẻ đó mà chấp








Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK