**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Từ phòng giám đốc Thành đi ra, sắc mặt Hạ Vy nặng nề, buồn bã.
Ngọc Nga cảm thấy rất khó hiểu khi Hạ Vy bị gọi thêm lần nữa, nhưng giờ thấy sắc mặt Hạ Vy không tốt, Ngọc Nga cũng không dám xáp đến hỏi, chỉ lẳng lặng dõi theo bóng dáng Hạ Vy khuất dần.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Minh Thư đang làm việc thấy Hạ Vy xuất hiện, cô vừa vui vừa bất ngờ hỏi: “Chị không đến cửa hàng à?"
Hạ Vy cũng không giấu, khẽ thở dài nói: “Chị bị cách chức tạm thời, giờ về thu dọn chút đồ dùng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Minh Thư nghe thế, vẻ mặt từ không thể tin chuyển sang hoảng hốt, viền mắt đỏ ứng nằm lấy tay Hạ Vy: “Chị đùa em đúng không?"
Hạ Vy kể lại tình hình sáng nay, đồng thời cũng lượt bớt chuyện cô bị đồng nghiệp tố cáo lên tổng bộ, không muốn Minh Thư vì mình mà truy ra người đứng đằng sau, chỉ hi vọng cô bé có thể ở đây làm việc thật tốt. Cô xoa đầu Minh Thư mỉm cười: "Ở lại làm việc chăm chỉ đó."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy mở cửa vào phòng làm việc, đảo mắt nhìn một vòng, gần bốn năm làm việc ở nơi đây nói không có chút tình cảm nào là giả. Hôm nay chia xa, trong lòng đều là không nỡ.
Hạ Vy lấy thùng giấy ra bắt đầu dọn dẹp đồ dùng cá nhân vào, Minh Thư chạy đến phụ, vừa giúp vừa khóc thút thít khiến cô nhịn không được cũng muốn khóc theo, Minh Thư làu bàu:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Cất chức tạm thời gì chứ rõ ràng là đuổi việc. Ở công ty cũng có mấy người bị cắt chức tạm thời cuối cùng cũng đâu có ai được quay về làm. Bao năm qua chị làm việc chăm chỉ, nổ lực phấn đấu ra sao họ đâu phải không nhìn thấy.
Hạ Vy cười khổ an ủi: “Đừng khóc. Không làm ở đây còn có thể làm ở chỗ khác mà."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Nhưng em không còn được gặp chị nữa." Minh Thư khóc dữ hơn lại thấy ấm ức thay, rõ ràng lúc trước còn xem chị Vy là tấm gương sáng bảo đồng nghiệp phấn đấu học tập noi theo, lúc ấy sao không thưởng cho chị ấy, bây giờ vì nghỉ phép quá nhiều mà đuổi việc, thật bất công mà.
“Em nói ngốc gì thế. Chị em mình vẫn có thể hẹn nhau đi ăn, đi uống mà."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cuối cùng Hạ Vy chuyển thành người an ủi, dỗ dành Minh Thư. Lúc cô đi xuống cổng công ty đã là một tiếng sau.
Hạ Vy ôm thùng đồ trong tay đứng ngẩn ra nhìn nơi mình đã từng gắn bó gần bốn năm. Vài người lướt qua trưng ra vẻ mắt hiếu kì, ánh mắt dò xét nhưng cô chẳng bận tâm. Chẳng biết qua bao lâu, cô xoay người toan rời đi thì nhìn thấy Duy Nam đang tiến về phía bên này. Hạ Vy kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau lần anh đến công ty tìm cô, hai người đã mấy ngày rồi không liên lạc với nhau. Bây giờ, nhìn thấy anh ở đây cô vừa thấy ngạc nhiên vừa thấy hơi mất tự nhiên. Cô cũng sực nhớ ra mình đã đồng ý cho anh một cơ hội.
Duy Nam hơi ngập ngừng nói: “Anh... anh đến thăm em." Kể từ sau hôm đó, anh rất muốn gọi điện, nhắn tin cho Hạ Vy nhưng lại sợ làm phiền đến cô. Ban đầu, cô dọn đến ở nhà anh nhưng dạo gần đây không qua nữa. Anh thật sự rất lo lắng sợ cô chán ghét anh. Vì vậy nhịn không được mà đến tìm. Giờ bị cô hỏi cũng không nói được lý do.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Duy Nam chú ý đến thùng giấy trên tay Hạ Vy khó hiểu: “Thứ này là?”
Hạ Vy cũng không có ý định giấu Duy Nam, thành thật đáp: “Em bị cách chức.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Duy Nam sững ra nhưng rất nhanh khôi phục, đưa tay xoa đầu Hạ Vy dịu dàng an ủi: “Tạm thời cách chức cũng tốt, em có thể nghỉ ngơi. Đừng buồn.” Anh giành lấy thùng giấy trong tay cô: “Để anh giúp em."
Hạ Vy đang muốn từ chối thì có điện thoại, đành đưa thùng giấy cho Duy Nam, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra xem, là Vân Thi gọi điện đến:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Tao nghe."
“Bây giờ tao đang ở quán cafe gần công ty mày, quán lần trước ấy. Tao có chuyện muốn nói với mày, mày ra gặp tao một lát nhé.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau khi tắt máy, Hạ Vy áy náy nói với Duy Nam: "Thi gọi đến nói có chuyện muốn nói với
em."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Không sao để anh chở em.” Duy Nam xua tay đề nghị, anh sao có thể trách Hạ Vy được là do bản thân không gọi điện báo trước, mà tự tiện đến đây tìm cô,
Hạ Vy cũng không từ chối mà nhận lời anh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc Duy Nam chuyển thùng đồ lên xe, anh vô tình nhìn thấy tấm ảnh của một bé trai nằm trong đống đồ dụng cá nhân của Hạ Vy. Anh thoảng kinh ngạc sau đó vô cùng tò mò tại sao cô lại giữ tấm hình này. Đứa bé đó có quan hệ như thế nào với cô?
Hạ Vy ngồi vào ghế lái phụ, thắt xong dây an toàn nhưng một lúc lâu vẫn không thấy Duy Nam khởi động xe. Cô khó hiểu quay sang liền bắt gặp dáng vẻ ngẩn người của anh. “Anh Nam? Anh sao thế?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Duy Nam hồi phục tinh thần, quay sang nhìn cô rất muốn mở miệng hỏi ra đứa bé trai đó là ai? Mãi một lúc vẫn không tài nào hỏi được, chỉ khẽ lắc đầu nói:
"Anh không sao, không có việc gì. Em đừng lo
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
lång."
Khi Hạ Vy đẩy cửa vào quán, Vân Thi vẫn ngồi ở chỗ cũ lần trước. Cô đi đến ngồi xuống đối diện Vân Thi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy cùng Vân Thi trò chuyện gần nửa tiếng mà Vân Thi vẫn chưa nói vào vấn đề chính. Cô nhịn không được hỏi: “Mày muốn nói gì với tao?" Không phải chỉ hẹn cô ra đây trò chuyện chứ. Rõ ràng trong điện thoại, giọng Vân Thi có vẻ khả nghiêm trọng.
Vân Thi cắn môi, do dự một lát mới hít vào một hơi sâu, nắm lấy tay Hạ Vy khẩn cầu: “Mày có thể giúp tao một chuyện không?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy không lập tức nhận lời mà hỏi: “Mày nói rõ xem nào.”
Vân Thi thoảng ngại ngùng có chút khó khăn nói: "Tao biết là đường đột, hôm anh Khánh cầu hôn tạo mày cũng có mặt, cũng nghe rõ những lời anh ấy nói.” Vân Thi dừng lại, có vẻ như đang đưa ra quyết định có nên nói ra hay không. Dù sao, chuyện này cũng rất mất mặt, ngày trước cô luôn cố ý khoe khoang anh Khánh tốt thế này, anh Khánh tốt thế kia cho Hạ Vy nghe. Hiện tại, lại cúi đầu nhờ người ta giúp đi dò xét bạn trai mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đây là chuyện Hạ Vy không muốn nhớ lại nhất, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị buộc nhớ lại, cảm giác mong chờ Vân Thi nói đã hoàn toàn tan biến, cô chợt không muốn nghe tiếp nhưng Vân Thi lại tiếp tục nói:
“Mày có thể giúp tao thăm dò anh Khánh không? Đại khái là hỏi anh ấy lần trước cầu hôn tao rồi mà sao đến tận bây giờ vẫn không có động thái gì cả."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi cho rằng sau hôm đó Gia Khánh sẽ tặng nhẫn, sẽ dẫn cô đi thử váy cưới các thứ vậy mà anh ấy chẳng có chút động tĩnh nào. Cô cũng không thể mở miệng mà hỏi được.
Hạ Vy không chút do dự mà từ chối ngay: “Tao không giúp mày được đâu.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Viền mắt Vân Thi đỏ hoe, bộ dạng như sắp khóc đến nơi, cất giọng nghẹn ngào: “Mày giúp tao lần này thôi. Mày biết đẩy tao rất yêu anh Khánh, nguyện vọng đời này của tao là có thể gã cho anh ấy.
“Chuyện này là chuyện riêng của mày với anh ấy, tao đâu có tư cách gì mà xen vào." Giọng nói Hạ Vy có chút khô khốc, trong lòng tự mỉa mai chính mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nước mắt nói chảy là chảy, Vân Thi khổ sở lấy khăn giấy lau nước mắt, Hạ Vy thấy thế luống cuống hết tay chân: “Mày đừng khóc mà. Tao xin lỗi.”
Vân Thi biết Hạ Vy đã bắt đầu xiêu lòng nên khóc càng dữ dội hơn, cũng đưa ra tuyệt chiêu: “Có phải mày không xem tao là bạn đúng không?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy vội phản bác: “Không phải.”
“Vậy sao mày không chịu giúp tao? Mày giúp tạo thêm lần này nữa thôi. Tao xin mày đó. Vân Thi khẩn cầu nhìn Hạ Vy, trong lòng đã chắc thành công đến hơn chín phần.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Tao..." Hạ Vy nói không nên lời. Thấy Vân Thi có dấu hiệu khóc tiếp, cô không biết phải làm sao, suy nghĩ nữa ngày mới tiếp tục nói: “Tao đồng ý.
“Tao biết ngay mà. Chỉ có mày tốt với tạo nhất. Cảm ơn mày.” Vân Thi cười tươi như hoa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy chỉ có thể cười theo.
Chào tạm biệt Vân Thi, Hạ Vy cứ đứng thần thờ trước cửa quán. Xe cộ trên đường tấp nập và hối hả, không biết đã có bao nhiêu chiếc lướt qua. Cô chợt không biết nên đi về đâu, bây giờ là thời gian làm việc nhưng cô đã không thể trở về công ty nữa rồi. Trước mắt bỗng trở nên mông lung, cô vội đưa tay lên lau. Chẳng biết vì cớ gì mà khóc, là vì mất việc hay là vì chuyện Vân Thi nhờ? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Điện thoại trong túi cứ reo vang từng hồi mà Hạ Vy chẳng phát hiện ra. Đến khi có một người đi đường nhịn không được tiến đến nhắc nhở:
"Điện thoại của cô reo kìa. Đã reo rất lâu đấy."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy bối rối cảm ơn rồi lấy ra xem là Diệp Loan gọi đến.
"Em yêu lát nữa rảnh không đến nhà anh
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
thưởng thức món ăn do đầu bếp Loan nấu.
Hạ Vy đáp ứng ngay: "Được."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nửa tiếng sau, Hạ Vy có mặt ở trước cửa nhà Diệp Loan, Diệp Loan khi mở cửa ra trông thấy cô thì rất ngạc nhiên: “Đến sớm vậy. Giờ này còn chưa tan làm mà!"
Hạ Vy đi vào nhà, cười nói: “Bị đuổi việc rồi. Tao bây giờ là người rảnh rỗi.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan cứ tưởng Hạ Vy nói đùa nhưng thấy sắc mặt cô khá kém vội vàng an ủi: “Thôi nghỉ thì nghỉ, thiếu gì chỗ làm. Không thôi mày qua làm cho anh tao đi.” Hai mắt Diệp Loan sáng rực, đề nghị.
Hạ Vy không muốn phiền bạn bèn lắc đầu từ chối: "Không cần phiền đến anh mày đâu. Tao có thể tự tìm được. Thành phố này lớn như vậy nhất định có chỗ cho tạo dung thân.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan tất nhiên chưa từ bỏ, thầm tính toán làm thế nào để thuyết phục Hạ Vy. Sợ bạn buồn, Diệp Loan đề nghị: “Vào bếp phụ tao nấu.
Cô đang nấu ăn dang dở, do nghĩ rằng Hạ Vy hơn một tiếng nửa mới đến. Thôi thì bữa ăn hôm nay do chính tay đầu bếp Loan nấu đành dời sang ngày khác vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy ngồi lặt rau nửa ngày mà vẫn chưa xong, Diệp Loan nhịn không được đi đến ngồi bên cạnh hỏi: "Vẫn còn buồn chuyện bị đuổi việc hả?”
Hạ Vy lắc đầu, cảm thấy để trong lòng rất bí bách, có quá nhiều chuyện đè nén trong lòng rồi, lần này cô muốn tìm ai đó tâm sự, cô nhanh chóng thuật lại việc Vân Thi nhờ mình lúc chiều. Diệp Loan nghe xong tức đến sôi máu: "Mày bị ngốc hả Vy? Tao phục mày luôn, việc đó mà mày cũng nhận lời được. Mày quên nó cướp người yêu mày sao? Nó thích thì tự đi mà hỏi kêu mày đi hỏi chi. Nó muốn đóng vai thục nữ, ngoan ngoãn, hiền lành, trong sáng. Cho mày đi làm kẻ rỗi hơi lo việc bao đồng. Mày không nhận ra sao?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vẻ mặt Hạ Vy rối rắm: “Khi ấy Thi khóc nên...
Diệp Loan cắt ngang: "Khóc thì để nó khóc, mày với Gia Khánh có quan hệ gì? Chẳng lẽ mày không rõ. Mày đi tìm anh ta mở miệng hỏi được không? Tao chưa thấy ai ngốc như mày luôn á. Sống mà ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy buồn bã cúi đầu, cảm thấy Diệp Loan mắng rất đúng.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Hạ Vy, Diệp
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Loan không đành lòng mắng tiếp nữa. Cô hiểu rõ tính cách Hạ Vy, luôn lo lắng cho người khác lại còn rất dễ mềm lòng. Chính vì thế mà bản thân chịu biết bao thiệt thòi. Giọng cô cũng mềm đi: “Giờ mày tính sao?"
Hạ Vy ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng lên tiếng: “Tao sẽ đi hỏi anh Khánh.” Hạ Vy dừng lại, im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Như vậy cũng tốt, nếu anh ấy bảo... muốn kết hôn với Thi, tạo tất nhiên sẽ không bao giờ quấy rầy anh ấy nữa. Tao với anh ấy cứ như vậy kết thúc cũng tốt. Tao không muốn cứ dây dưa như này mãi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan cảm thấy Ha Vy quá hiền lành, bèn gợi ý: “Mày có thể cướp lại anh ta. Buông tay khổ sở đến chết đi sống lại như vậy có đáng không?”
Diệp Loan rất ghét vẻ mặt kênh kiệu của Vân thị, muốn cho cô ta phải nếm trải cảm giác bị cướp mất người yêu. Trong mắt cô Vân Thi mới chính là kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc người khác, chia rẽ uyên ương, đúng là người phụ nữ độc ác, giả tạo mà. Tất nhiên cô không thích Gia Khánh nhưng thật sự không thể cứ đứng trơ mắt nhìn Hạ Vy bị giày vò, tổn thương hết lần này đến lần khác như vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy lắc đầu, nước mắt không nhịn được tuôn trào: “Anh ấy không thích tao.
Giá mà Gia Khánh yêu cô dù chỉ một chút thôi cô nhất định sẽ giữ chặt lấy anh, nhất quyết không
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn